“Hẳn là… cũng được tính là có, vừa rồi tôi có gọi điện cho ông ấy rồi”, Trần Đức biết những người này có chút coi thường mình, nhưng chuyện này đối với anh không quan trọng, anh không chấp nhặt với họ chỉ có thể tận lực giải thích.
“Gọi điện thoại? Nhóc con, cậu muốn khiến tôi tức cười chết sao?”, Chu Tùng Lâm bỗng nhiên mỉm cười, là nụ cười trào phúng: “Tiểu Hổ, cậu ta nói mình và chủ tịch đã nói chuyện qua điện thoại”.
“Ha ha”, tên bảo vệ gọi là Tiểu Hổ kia cũng bật cười hả hê phụ họa.
Tên thanh niên này xong đời rồi!
Vậy mà dám nói dối trước mặt Chu Tùng Lâm?
Chu Tùng Lâm xuất thân từ trong quân đội, vì một số trải nghiệm mà chán ghét nhất kẻ nói dối.
Nhớ tới từng có một nhân viên bảo vệ vì khai man lý lịch công việc mà bị anh ta gọi người hung bạo đánh cho một trận, sau đó phải nằm viện gần một tuần lễ.
Nghĩ đến sự việc lần đó, Tiểu Hổ liền có cảm giác da đầu tê dại.
“Nhóc con, nói xem, cậu rốt cuộc tới đây làm gì?”
Quả nhiên, Chu Tùng Lâm cười một hồi, đột ngột thu lại nét cười, lạnh lùng hỏi: “Nói dối cũng không rèn luyện cho tốt? Toàn bộ tập đoàn Thiên Dương ai không biết hôm nay là ngày chủ tịch mở đại hội cổ đông, trong cuộc họp, ngay đến điện thoại của phu nhân cũng sẽ gác máy, cậu nói rằng mình đã nói chuyện qua điện thoại với ông ấy?”
“… Vậy sao?”, Trần Đức kinh ngạc: “Tôi thực sự không biết, hay là tôi gọi lại cho ông ấy để anh xác nhận?”
“Hừ, đúng là thiếu đòn mà, hôm nay là ngày diễn ra đại hội cổ đông, tôi cũng không muốn ra tay đánh người, cậu nhanh chóng cút đi”, Chu Tùng Lâm phất tay, dáng vẻ mất kiên nhẫn: “Nếu cậu muốn tới gây chuyện thì tìm hôm khác lại tới, giờ cút đi”.
“Cho các người thời gian mười giây, tránh ra”, sự nhẫn nại của Trần Đức đã hoàn toàn cạn kiệt, anh không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy.
“Yo, sao thế, nhóc con, còn muốn ra tay?”, Tiểu Hổ cười mỉa mai: “Tôi khuyên anh vẫn là nên ngoan ngoãn sớm chút cút đi, đừng để quản lý của chúng tôi tức giận, nếu không cánh tay nhỏ cùng chân nhỏ kia của anh cũng không đủ để chúng tôi đánh gãy đâu”.
“Bụp!”
Bất thình lình, không có bất kỳ sự báo trước nào, Trần Đức trực tiếp hành động, anh tung ra một cước, Tiểu Hổ bay lộn ngược ra ngoài, ‘bụp’ một tiếng mới nặng nề rơi xuống đất.
“Mẹ nó, thằng nhãi chết tiệt, mày dám đánh người của tao trên địa bàn của tao?”, thấy cảnh này, sắc mặt Chu Tùng Lâm liền thay đổi, sống đến tuổi này, anh ta chưa từng gặp qua kẻ nào hống hách và điên cuồng đến vậy, lập tức rút ra bộ đàm: “Các anh em, đều ra đây cho tôi, ở đây có kẻ muốn đâm đầu vào chỗ chết!”
“Cộp cộp cộp!”
Không đến năm giây đồng hồ đã có bốn mươi năm mươi nhân viên bảo vệ ùa ra từ các hướng, tay cầm gậy gộc cấp tốc chạy về hướng này.
Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Thiên Dương.
Quan Hổ đã tìm được tài liệu về nhà họ Hàn, thông tin rất đầy đủ.
Trương Thiên Dương đọc sơ một lượt rồi hỏi: “Chẳng phải là nói 10 phút sau sẽ đến sao? Sao cậu Trần vẫn chưa tới?”
“Có lẽ là vướng chuyện gì đó, dù sao cũng là bậc thầy tài ba, nửa đường bận chút việc cũng là chuyện bình thường”, Quan Hổ cười híp mắp đáp.
“Vậy đi, Quan Hổ, ông ở đây giúp tôi giải quyết một số công việc của tôi, tôi sẽ tự mình xuống chờ cậu ấy”.