Ông ta thở dài một hơi…
Hàn Vân Sơn hiểu.
Sau tối nay, nhà họ Hàn, sẽ biến mất!
Hoàn toàn biến mất!
Nhà họ Hàn vốn chiếm ưu thế tuyệt đối, từ nay về sau sẽ trở thành lịch sử của Giang Bắc.
Hàn Vân Sơn tuyệt vọng, trong lúc đó, Hàn Tùng vẫn quỳ mọp trên mặt đất, đầu chôn vào cơ thể run lấy bẩy, một câu cũng không dám nói, chỉ hận một nỗi mình không thể tàng hình để không ai chú ý đến.
“Phụp!”
Không đế cho Hàn Vân Sơn thêm cơ hội nào nữa, Trần Đức rút kiếm Thanh Phong trong tay ra, giơ lên, chém xuống.
Kiếm Thanh Phong…
Như một ngọn gió…
Một đường chém xuống.
Đầu Hàn Vân Sơn từ trên cổ lăn lông lốc xuống, máu tươi phun ra, trên mặt đất bê bết máu, vô cùng khó chịu.
Có điều, Trần Đức từ đầu đến cuối mắt cũng không hề chớp, lãnh đạm nhìn hết thảy, lạnh lùng không gì sánh được.
Dám động đến Tử Hàm, đó chính là chạm đến vảy ngược của Trần Đức, không ai được phép động tới em gái của người anh em đã vì anh mà chết, không một ai!
Hàn Vân Sơn có chết cũng không hết tội!
“Người kia, giao cho các người đấy”, Trần Đức thoáng nhìn Hàn Tùng run lẩy bẩy dưới đất, hất hàm với tám người Trương Thiên Dương gọi đến.
Hàn Tùng chỉ là một người bình thường.
Hai người rẽ lối tám người bước ra đi đến chỗ Hàn Tùng, trong tay mỗi người đều cầm một thanh trường kiếm sắc bén.
“Không!
tt
“Đừng mà!
;;
Hàn Tùng trợn to hai mắt, điên cuồng giày giụa: “Đừng mà, đừng mà, Trần Bát Hoang, tôi bằng lòng làm trâu làm ngựa, cầu xin anh, tha cho tôi, tha mạng chó này cho tôi đi mà, làm ơn, cầu xin anh… được không…”
“Phụp!”
Hàn Tùng còn chưa dứt lời, một thanh trường đao đã đâm vào bụng hắn.
Hắn trợn tròn mắt, không đến ba giây đã ngã lăn ra đất.
“Chuyện kế tiếp giao cho ông, có vấn đề gì không?”, Trần Đức liếc nhìn Giang Hồ Hải.
“Cậu chủ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm thật tốt, đảm bảo khiến cậu hài lòng!”, Giang đại sư vội vàng hành lễ với Trần Đức, thái độ sợ hãi xen lẫn vài phần thành khấn.
“Cậu chủ?”, Trần Đức nhíu mày: “Xưng hô này là để ông gọi à?”
Giang Hồ Hải sợ run, cuống quít nói: “Chủ nhân!”
“Đem đầu Hàn Vân Sơn treo ở nơi cao nhất trong biệt thự, để ông ta tận mắt nhìn thấy nhà họ Hàn bị diệt…”, Trần Đức thấp giọng nói: “Nhớ kỹ, hũ tro cốt kia cũng không được lãng phí!”
“Chủ nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ thiêu rụi toàn bộ thi thể của bọn họ, hũ tro cốt của cậu chắc chắn sẽ tràn đầy tro người nhà họ Hàn!”, Giang Hồ Hải bố sung: “Giao cho tôi, đảm bảo khiến cậu hài lòng!”
“Chủ nhân!”