Giây tiếp theo.
Giang Hồ Hải vốn đang ngồi vững vàng trên ghế như một con chó già đợi Trần Bát Hoang quỳ xuống thì lúc này sắc mặt ông ta bỗng tối sầm!
Nguy hiểm!
Ông ta cảm giác được một sự nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt, cực kỳ đáng sợ!
Nắm đấm của Trần Bát Hoang không lớn, nhưng ông ta lại có cảm giác giống như một ngọn núi khổng lồ đang đổ về phía ông ta, thậm chí ông ta cảm thấy không khí và không gian xung quanh đều bị cú đấm này làm cho biến dạng, trở nên méo mó.
Trong phút chốc, tất cả lông tơ trên người ông ta đều dựng đứng!
Không thể không nói, quả thực là ông ta sở hữu một thiên phú tu võ nhất định, gần như ngay lúc đó, bản năng chiến đấu đã khiến ông ta giơ nắm đấm lên hướng về phía Trần Đức!
Đó là phản ứng duy nhất ông ta có thể làm!
Nếu đổi lại là người khác, chẳng hạn như cấp bậc võ giả của Tống Bình và Mã Viễn thì căn bản không thể làm được trong tình huống đột ngột như này!
Ông ta có thể phản ứng đã là cực kỳ cực kỳ tốt rồi!
Khoảnh khắc tiếp theo.
Trong đại sảnh nguy nga tráng lệ đột nhiên vang lên một tiếng nổ!
“Bụp!”
“Choang!”
Hai nắm đấm chạm vào nhau, ly rượu trên bàn ăn vỡ tan tành, đồng thời đèn trần cũng gần như nổ tung!
Mảnh vụn thủy tinh rơi xuống đất!
ở bên cạnh, hai ông cháu Hàn Vân Sơn và Hàn Tùng dường như đã bị một đòn đả kích nào đó, một làn sóng kỳ lạ xuất hiện trên da thịt của bọn họ, như thể bị đẩy mạnh một phát, khiến bọn họ bất giác phải lùi lại hai bước.
Còn Giang Hồ Hải, người mà bọn họ luôn gọi là Giang đại sư, lúc này càng thảm hơn, với cấp bán bộ tông sư của ông ta, sức mạnh có thể vung ra trong lúc đường đột cũng chỉ là một tấn mà thôi!
Mặc dù, trong lúc cấp bách có thể phản ứng như vậy thì đã là rất tốt của rất tốt rồi!.
Đáng tiếc, đây không phải là một cuộc thi, cũng không phải là một cuộc giao lưu hữu nghị!
Đây là một trận chiến sinh tử!
So với sức mạnh của Trần Bát Hoang, sức mạnh của ông ta nhỏ hơn ba lần, vừa đúng ba lần!
ông ta bị cuốn trong vòng xoáy của sức mạnh kia, năm ngón tay và các khớp xương tay đều bị đánh tan tành, thịt trên cánh tay của ông ta dường như đã bị máy xay nghiền nát, xé vụn ra từng li từng tí, một luồng sức mạnh còn sót lại dồn vào cơ bắp, kinh mạch và xương cốt dọc theo cánh tay của ông ta.
“A!”
Giang đại sư bất giác hét lên một tiếng, ngay sau đó một ngụm máu đỏ phun ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hai chân bủn rủn, lảo đảo lùi về phía sau, cho đến khi sát mép tường mới có thể dừng lại.
“Không… sao lại thế này!”
Giang Hồ Hải kinh hãi tột đột, ông ta nhìn chòng chọc về phía Trần Đức, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi cùng kinh ngạc, thở liên hồi, hơi thở nặng nề, tim đập loạn, hoảng sợ đến cùng cực.
“Sao… sao có thể mạnh như vậy?”
Ồng ta không dám tin, sức mạnh của cú đấm đó hoàn toàn đè bẹp ông ta, tuy lúc nãy ông ta vội vàng đánh trả, nhưng… cho dù nghiêm túc thì ông ta cũng chắc chắn không phải là đối thủ của anh!
Sao lại như vậy được?
Hơn hai mươi tuổi, sao lại có thể có được sức mạnh như vậy?
Lẽ nào…
Tên này là một trong số đám yêu nghiệt kia?