Vẻ mặt Giang Hồ Hải thờ ơ, Trần Bát Hoang đã là con cá trên thớt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết thịt, cho nên ông ta không hề hoảng loạn, cũng không vội:
“Nếu như hai người đồ đệ của ta không chết, có lẽ ta có thể giữ lại mạng của cậu, để cậu làm đồ đệ của ta, thiên tài mà… dù sao thì trước khi trưởng thành cũng phải khiêm tốn một chút mới tốt”.
“Giang Hồ Hải ta cũng xem như là bậc tiền bối, nếu ta ra tay với một người trẻ tuổi như cậu, chuyện này bị truyền ra ngoài sợ là người ta sẽ nói ta bắt nạt cậu.
Như này đi, ta cho cậu hai sự lựa chọn, một là quỳ xuống dập đầu xin lỗi ta trước, sau đó để Hàn Tùng và gia chủ nhà họ Hàn đánh cậu một trận, đánh đến khi bọn họ cảm thấy hả giận, xong chuyện sẽ cho cậu chết một cách thoải
“Còn lựa chọn thứ hai, chính là ta đích thân ra tay, chỉ có điều, vì đế tránh chuyện người khác nói ta bắt nạt cậu, ta sẽ chỉ dùng một tay, ừm… hơn nữa, sẽ nhường cậu ba chiêu”.
Trong lời nói của Giang Hồ Hải toàn là sự cuồng ngạo, lúc bốn mươi tuổi ông ta đã đạt được cấp bán bộ tông sư, ông ta vốn có tính kiêu ngạo, ngay cả một số lão tông sư khi nhìn thấy ông ta cũng phải nể mặt ba phần.
Nhưng từ đầu đến cuối, Trần Bát Hoang đều không xem ông ta ra gì, bây giờ ông ta đang nghĩ sau khi Trần Bát Hoang quỳ xuống thì sẽ tra tấn anh như thế nào.
Nên dùng chân giẫm lên mặt anh, khiến mặt anh ma sát với mặt đất hay để anh dùng lưỡi liếm sạch bụi trên giày ông ta, hay là dùng hết cả hai cách này đây?
Dù sao, nếu là một người khôn ngoan, khi nhìn thấy ông ta, cảm nhận được nguồn linh lực đang dâng trào trong cơ thế ông ta thì đều biết nên chọn thế nào.
Trần Đức không lên tiếng đáp lại, anh nhấc chân, từng bước từng bước đi về phía Giang Hồ Hải.
Giang Hồ Hải vẫn đang uống rượu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, Trần Bát Hoang đi về phía này, đây là chuyện trong dự liệu, ông ta nhẹ giọng nói: “Gia chủ Hàn, ông thấy chưa, ta đã nói rồi hắn không phải vấn đề gì lớn cả, lúc nãy hắn kiêu ngạo như vậy, bây giờ không phải vẫn đi về phía ta, sắp quỳ xuống dập đầu sao? Hai người đã nghĩ xong làm thế nào để hành hạ hắn chưa?”
“Đương nhiên là nghĩ xong rồi!”, Hàn Vân Sơn còn chưa kịp lên tiếng, Hàn Tùng đã kích động nói: “Tôi muốn hắn ngồi xổm dưới người tôi, ăn phân tươi roi rói nóng hổi mà tôi thải ra!”
“Xằng bậy!”, Hàn Vân Sơn mắng: “Giang đại sư đang uống rượu, sao có thể nói ra những lời kinh tởm như vậy? Lần sau chú ý chút!”
“Không sao, người luyện võ có chuyện gì là không chịu được?”, Giang Hồ Hải lãnh đạm nói: “Có điều, cách này thật sự rất hay”.
Khoảng cách giữa Trần Bát Hoang và ba người họ ngày càng gần.
Giang Hồ Hải bất giác ngồi thẳng lưng, nở nụ cười tự mãn, ra dáng một vị bề trên, sẵn sàng nghênh đón màn quỳ gối dập đầu của đối phương.
Đôi chân của ông ta đã chuẩn bị tư thế giẫm lên đầu và mặt của Trần Đức, giẫm đạp mặt anh một trận dã man, nếu không ông ta làm sao xứng đáng với hai đệ tử đã chết và… thể diện đã mất của ông ta?
Năm giây sau…
Trần Bát Hoang đã đi đến trước mặt Giang Hồ Hải.
Một đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ông ta.
“Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau quỳ xuống?”, Giang Hồ Hải nhẹ giọng nói, thần thái ngạo mạn, cao cao tại thượng.
“Ồ”.
Trần Đức hờ hững đáp lại một tiếng.
Ngay sau đó.
Anh giơ nắm đấm lên cao.
Không lên tiếng, không báo trước, cú đấm này đã tập hợp gần như toàn bộ sức mạnh của Trần Đức!
1,5 tấn!
Không, không chỉ 1,5 tấn!
Sức mạnh của thể xác, cộng với sức mạnh của linh lực trong người anh, cùng với sức mạnh của toàn bộ cơ thể đều tập hợp lại trên nắm đấm, sức mạnh của một đấm này ít nhất phải nhân hai lên!
Sức mạnh của ba tấn!
Sức mạnh của ba tấn, cuồng bạo, hung tợn và dồn dập, ngay cả một chiếc xe tải cũng sẽ bị đánh bay bởi cú đấm này!