Lúc này là ban đêm, cảnh tượng ấy khiến người ta hết sức sợ hãi.
Một tiếng trước, Trần Đức đã đến Giang Bắc, việc đầu tiên anh đến đây là mua một hũ tro cốt như vậy! Và nó có giá trị cực kỳ xa xỉ, hơn 20 ngàn tệ! Do anh đặt riêng cho Hàn Vân Sơn và toàn bộ nhà họ Hàn! Cũng là quà gặp mặt mà anh tặng cho ông ta.
Nơi này là khu Thiên Hào ở Giang Bắc nên trên đường thường có mấy chiếc xế xịn chạy ngang qua.
Trên con đường dài ngoằng chỉ có đám người Trần Bát Hoàng là đi bộ, ngoài ra không còn bất cứ ai nữa.
Bởi vì khu này là khu của nhà giàu!
Nhà rẻ nhất ở đây cũng phải có giá 80 ngàn tệ một căn, đã thế, chỗ này cũng không có nhà bình dân, kém nhất cũng là biệt thự!
Thế nên mới không có người đi đường, cũng không có ai đi đường.
Đi ra ngoài, ít nhất cũng dùng xế xịn!
Còn chuyện hóng gió? Xin lỗi nha, không cần ra đường làm gì, đi trong vườn hoa cao cấp của biệt thự nhà mình đã đủ rồi!
Càng đi vào sâu trong khu Thiên Hào thì càng là kẻ có tiền ờ, phía ngoài chỉ là những căn nhà cao cấp bình thường, kế tiếp là chung cư, rồi đến từng căn biệt thự, sau
“Nào, Giang đại sư, cậu Tống, cậu Mã, tôi mời mọi người một ly.
Nếu đêm nay có xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì dựa vào ba người hết đó!”, Hàn Vân Sơn đứng dậy, kính cấn mời rượu cả ba.
Bất kể đêm nay có cần tới họ hay không thì họ cũng là một sự giúp đỡ quan trọng đối với nhà họ Hàn!
Nhà họ Hàn có thể đi đến ngày hôm nay vì lão tổ của họ là một võ giả.
Giờ lão tổ bế quan chưa ra nên mọi công việc đều do Giang Hồ Hải xử lý.
“Giang đại sư, đêm nay ông nhất định phải bắt tên nhóc kia lại, để cháu trai có cơ hội chà đạp, làm nhục cậu ta!”, Hàn Tùng cũng âm u nói.
Đối mặt với việc Hàn Vân Sơn mời rượu, hai đệ tử của Giang Hồ Hải cũng đứng lên cụng ly, mà ông ta thì tuy có nâng ly lên, nhưng lại không đứng dậy, vẫn bình tĩnh ngồi yên tại chỗ:
“Một thanh niên hai mươi mấy tuổi đã có thể giết chết cháu trai ông thì đúng là khá thú vị đó.
Có điều, ông yên tâm, nếu dám đến nhà họ Hàn, Giang Hồ Hải ta sẽ khiến cậu ta có đi mà không cỏ vê .
“Không cần sư phụ ra tay đâu”, Tống Bình nịnh: “Một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch thôi, cứ giao cho con là được.
Thậm chí ngay cả sư huynh cũng có thể ngồi cạnh xem thôi.
Con đảm bảo sẽ dạy cho cậu ta một bài học! Hàn Tùng, đến lúc đó, tôi giải quyết cậu ta xong sẽ giao cho cậu, cậu muốn làm gì thì làm”.
“Đúng thế, sư phụ chỉ cần ngồi xem trò hay là được”, Mã Viễn hùa theo:
“Chưa biết chừng còn không tới lượt chúng ta ra tay nữa là”.
“Vậy thì cảm ơn anh Tống nhiều!”, Hàn Tùng như sắp thấy được cơ hội trả thù, mặt mày kích động, cả người cũng hơi run run.
Vừa nhớ tới sự tủi nhục, đả kích do Trần Đức mang lại, hắn bèn hận không thể chặt anh ra làm tám khúc rồi nghiền xương thành tro!
Bốn người uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Cách đó không xa là một màn hình tinh thể lỏng rất to, bên trong là mọi hoạt động trong trang viên nhà họ Hàn.
Bọn họ chỉ cần ngồi ở đây là có thể thấy rõ hết mọi thứ.
Dưới màn đêm.
Đám người Trần Đức thong thả bước đi, cách cả trăm mét, anh đã có thể thấy được trang viên to lớn, nguy nga tráng lệ, đèn đuốc sáng trưng kia.
Nó trông như một hoàng cung cổ đại, tràn ngập phong cách cổ xưa, hào hùng và trang nghiêm.