Hắn ta có vẻ hưng phấn, vội vã muốn xem Trần Đức quỳ xuống, chui qua đáy quần mình, hoàn toàn giẫm nát sự tự tin của anh, khiến anh biến thành một con chó!
Một con chó vô dụng!
Hắn ta không màng đến lời cầu xin của Tống Ngữ Yên, cũng chẳng quan tâm đến cảm giác của bất kỳ ai, lạnh lùng nói với hai thuộc hạ bên cạnh: “Hàn Nhất, Hàn Nhị, hai đứa chúng mày đi đánh gãy chân nó”.
Hàn Nhất, Hàn Nhị không phải là tên thật của hai người, họ Hàn là do Hàn Thái ban tặng, Nhất và Nhị chỉ để gọi cho tiện, cũng như tên của Hàn Bát.
‘Rõ!
Hàn Nhất và Hàn Nhị chính là kẻ đang giữ Tống Ngữ Yên, hai người họ cũng là võ giả, thực lực không thua kém gì Hàn Công Quyết, là thuộc hạ số một số hai của Hàn Thái.
Cũng chỉ có bọn họ mới xứng với cái tên Nhất và Nhị này!
“Nhất định phải chặt đứt hai cái đùi cho tao, băm thành mảnh nhỏ, xem như tao cho hai cái chân bị phế của Hàn Tùng chút công bằng”, Hàn Thái lạnh lùng bổ sung thêm.
“Dạ thưa cậu chủ!”
Hàn Nhất và Hàn Nhị lên tiếng đáp lời, sau đó bọn họ lần lượt lấy thanh đao dài trên người mình ra, đao dài ba mét, vừa to vừa dày, dưới ngọn đèn lóe lên sự lạnh lẽo.
Cách mười mét, cũng không xa.
Bọn họ đi từng bước đến chỗ Trần
Đức.
Lại không chú ý tới, bấy giờ sâu trong đôi mắt của Trần Đức đã hiện lên vẻ mừng rỡ như điên!
Là sự mừng như điên dại, điên
cuồng!
Cơ hội!
Cơ hội mà anh đau khổ chờ đợi cuối cùng cũng đã tới!
Trước đó anh vẫn không hề ra tay.
Là bởi vì Hàn Nhất, Hàn Nhị cũng với người đàn ông chừng ba mấy tuổi kia đứng cách Tống Ngữ Yên và Hàn Thái rất gần, con dao của Hàn Thái vẫn còn đặt trên cổ Tống Ngữ Yên.
Thế mà bây giờ.
Hàn Nhất, Hàn Nhị đang đi về phía
anh.
Con dao trong tay Hàn Thái, để khiến anh phải chui qua đũng quần mình, hắn ta đã lấy nó ra khỏi cổ Tống Ngữ Yên!
Ngay sau đó.
Tất cả mọi uy hiếp chỉ còn mỗi người đàn ông trong góc!
Thê’ nhưng.
Trần Đức không vội vàng hành động ngay!
Hắn ta muốn tiếp tục chờ, chờ Hàn Nhất và Hàn Nhị cách Tống Ngữ Yên xa hơn một chút, chờ xác suất lên đến trăm phần trăm, phải chắc chắn hoàn toàn anh mới ra tay!
Chưa đến nửa phút.
Hàn Nhất và Hàn Nhị đã đi tới bên cạnh Trần Đức.
“Chống lại cậu ấm nhà họ Hàn thì mày chỉ có một con đường chết”, Hàn Nhất hờ hững nói: “Đáng tiếc, võ giả còn trẻ như thế, tương lai nhất định sẽ làm được nhiều việc”.
“Tiếc là mày không còn tương lai nữa”, Hàn Nhị thản nhiên bổ sung thêm.
Một giây sau đó.
Hai người chợt ra tay.
Thanh đao sáng loáng lướt qua không khí, tạo thành tiếng vù vù xé không gian!
Mắt thấy đao sắp tới gần hai chân Trần Đức!
Thì đúng lúc này!
Vẻ mặt Trần Đức bỗng hiện lên một nụ cười tươi tắn.
Quỷ dị, đáng sợ, nụ cười khiến con người ta không rét vẫn run!
Khi lưỡi dao sắp đụng vào anh.
Chỉ trong nháy mắt, anh đột nhiên di chuyển!
Như mãnh hổ xuống núi!
Lao ra ngoài trong nháy mắt.
Tốc độ nhanh đến khó tin, nhanh đến mức con người ta không thể thấy rõ!
Dường như mắt thường không thể nhìn thấy được!
Với tốc độ đó, không có bất kỳ kẻ nào kịp phản ứng.
Anh trực tiếp…
Nhanh chóng nhắm về phía Hàn Thái!