Hắn ta đã nhận ra Trần Đức là người cực kỳ kiêu ngạo.
Để một người phụ nữ quỳ xuống rất dễ, nhưng nếu có thể khiến một thằng đàn ông, nhất là cái loại đầu kiêu ngạo và ngang bướng này phải quỳ xuống thì lại cực kỳ khó.
Bởi vì loại đàn ông này thà chết chứ không bao giờ muốn quỳ xuống.
Nếu có thể khiến người đó quỳ xuống, đó chính là sự hủy hoại tinh thần trong vô hình, so với tra tấn thân thể thì loại tra tấn này đánh sâu vào tận linh hồn!
Đúng thật.
Hàn Thái nắm bắt lòng người rất chính xác.
Trần Đức sinh ra đã là người như thế, một người đầy kiêu ngạo, sự kiêu ngạo ăn sâu vào trong máu như anh, không quỳ trời, cũng không quỳ đất.
Trong suốt hai mươi mấy năm nay, anh chưa từng quỳ xuống một lần nào!
Anh đứng đó, vẫn không nhúc nhích.
Anh nhìn chằm chằm Hàn Thái.
“Trần Bát Hoang, không được, không được quỳ!”, Tống Ngữ Yên lắc đầu với Trần Đức, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của một người đàn ông, cô ấy biết rõ tôn nghiêm quan trọng với một người đàn ông như thế nào: “Tôi không cho phép anh quỳ!”
Anh có thể chấp nhận đau đớn từ những nhát dao, sự nóng bỏng từ nước sôi.
Nhưng quỳ xuống.
Có lẽ sẽ là một cú sốc đi theo anh cả đời, trở thành nỗi ám ảnh!
Sau khoảng thời gian tiếp xúc với Trần Đức, cô ấy biết rõ anh là người cực kỳ kiêu ngạo, cô ấy không đành lòng, không muốn anh phải quỳ xuống vì mình.
“Không được phép, nhất định không được làm…”, Tống Ngữ Yên lắc đầu, dùng sức lắc đầu thật mạnh.
Dưới gối đàn ông là vàng, cô ấy không cho phép Trần Đức quỳ xuống!
Bên cạnh, Lục Thập Phương nhìn chằm chằm Trần Đức, hắn ta rất muốn biết Trần Đức sẽ làm như thế nào.
Võ giả.
Không chỉ là tu đạo học võ.
Mà đến một cảnh giới nhất định còn phải tu tâm!
Không bàn đến việc dưới gối đàn ông có vàng hay không, hắn ta chỉ biết rằng hôm nay một khi người này quỳ xuống, thì sau này trên con dưỡng võ đạo anh sẽ chẳng còn gì!
Bởi vì lần quỳ này là do anh bị ép!
Không phải là cam tâm tình nguyện!
Một khi anh quỳ xuống, thì khoảng thời gian sống còn lại của anh sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng về tinh thần!
Là một võ giả, Lục Thập Phương hiểu vô cùng rõ ràng, nếu quỳ xuống thật thì nó sẽ tạo thành sức ảnh hưởng cực lớn với thanh niên này.
Trần Đức im lặng, đứng thẳng tắp nơi đó không rên lấy một tiếng, như thể anh hoàn toàn không nghe Hàn Thái nói
gì.
Cũng chẳng một ai biết anh đang suy nghĩ điều gì.
Bầu không khí xung quanh.
Chìm vào sự im lặng ngắn ngủi.
Trần Đức vẫn không quỳ xuống.
Chỉ là sắc mặt của anh càng ngày càng trở nên khó coi!
“Tai biết quỳ xuống trước mặt đàn bà rất khó, mày sẽ không chủ động quỳ, tao cho mày một bậc thang đi xuống…”
Hàn Thái nở nụ cười.
Hắn ta biết mình lại một lần nữa bắt được điếm yếu của Trần Đức!