Sau khi sự đau đớn lan ra toàn thân, anh mới bắt đầu điều động khí trong người, từng chút khí chảy dọc cơ thể anh, da thịt nóng rực chào đón sự mát mẻ, cảm giác này cứ như trời hạn gặp mưa rào vậy, cực kỳ thoải mái và sung sướng!
Thế nhưng cảm giác vui sướng đó chỉ là tương đối, cảm giác thì dễ chịu hơn ban đầu nhiều, nhưng trên thực tế toàn thân từ trên xuống dưới vẫn chịu sự ảnh hưởng sâu sắc.
Những gáo nước nóng bỏng chảy dọc theo người anh khiến nó trở nên đỏ bừng.
Chẳng mấy chốc đã xuất hiện bọt nước!
Nó chính là thứ nước sôi tạo thành!
Nhưng Trần Bát Hoang vẫn không rên lên một tiếng, cả mí mắt cũng không chớp lấy một lần!
Năm phút sau.
Cuối cùng thì vò nước cũng đẫ thấy
đáy.
Trần Đức bưng nó lên, đổ hết toàn bộ số nước còn lại lên người.
Bấy giờ.
Người anh đã đỏ ửng, đâu đâu cũng là bọng nước.
Dưới chân là một vũng máu loãng.
Nơi đó, dù là trai hay gái thì cũng sợ đến nỗi ngây người, bọn họ là người đứng xem, nhưng mỗi một hành động của Trần Đức đều khiến họ cảm thấy đau, khiến họ phải giật mình hoảng hốt!
Bọn họ âm thầm thề dù sau này có thế nào cũng không được chọc giận Hàn Thái!
Hắn ta không nên để tên là Hàn Thái, phải đổi thành Hàn Biến Thái mới đúng!
Cách tra tấn người như thế, e là chẳng mấy ai nghĩ ra được, nhìn thôi cũng thấy rợn hết cả tóc gáy!
Sắc mặt Hàn Thái không hề đẹp đẽ một chút nào.
Hắn ta không ngờ rằng Trần Đức vẫn có thể đứng!
Trúng hơn mười nhát dao, lại thêm một vò nước sôi đổ lên người, nhưng vẫn đứng trước mặt hắn ta!
Nếu là người khác, e là đã chết ngất đi rồi ấy chứ? Thế mà Trần Đức chẳng nhưng đứng mà còn đứng rất thẳng, không có vẻ gì là sắp ngã xuống.
Tên này không có dây thần kinh cảm giác, không có dây thần kinh đau ư?
Biếu hiện của Trần Đức khiến hắn ta hết sức khó chịu.
Tại sao phải tra tấn một người?
Mục đích cuối cùng cũng chỉ là khiến người đó ngã xuống, cầu xin tha thứ, quỳ gối trước mặt hắn ta và van nài một con đường sống thôi mà?
Vươn đầu lưỡi liếm môi, Hàn Thái nói với vẻ âm u: “Được đấy, không hổ là người có thế đánh bại Hàn Công Quyết và chú Cung, đến lúc này rồi vẫn cố được, ha ha…”
Hàn Thái cười lạnh: “Bây giờ chúng ta sẽ bước sang lượt thứ ba”.
Hàn Thái lấy con dao ra khỏi cố Tống Ngữ Yên: “Mày đã có thể sống sót qua hai lượt đã là không tệ, bây giờ là lượt cuối cùng”.
“So với hai lượt trước, lượt này cực kỳ nhẹ nhàng, cực kỳ thoải mái”.
Hàn Thái mở hai chân ra:
“Mày chỉ cần quỳ xuống, bò qua đũng quần của tao, đồng thời gọi tao là bố thì tao sẽ thả con ả này ra”.
“Trần Bát Hoang, chắc là mày chưa thử mấy động tác đó bao giờ nhỉ?”, Hàn Thái nhấc chân lên, dùng chân đạp cô gái đang xoa bóp cho mình ra: “Nào, con chó cái, làm mẫu một lần cho nó xem!”
“Dạ, thưa cậu”.
Cô ta đồng ý.
Sau đó quỳ xuống đất, cong lưng lên bò qua thân dưới của Hàn Thái, cực kỳ chậm rãi, như thể vẫn còn lưu luyến lắm, sau khi chui qua lại khẽ gọi: “Bố ơi!”
“Mày hiểu chưa?”, Hàn Thái suy ngẫm nói: “Giống như nó vừa làm ấy, làm xong là mày qua được vòng này, so với hai lần trước thì lần này cực nhẹ nhàng, cực kỳ đơn giản…”
Hàn Thái nhìn chằm chằm Trần Đức.