Nhưng, lý trí nói cho anh biết mình không thể làm như thế!
Một khi anh ra tay, Tống Ngữ Yên sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.
Anh phải chờ!
Chờđơi cơ hôi!
“Sao thế, chùng tay hả?”, Hàn Thái thấy Trần Đức vẫn không nhúc nhích bèn châm chọc: “Xem ra mày cũng chỉ đến thế mà thôi, haiz…”
“Phập!
II
Trần Đức không nói gì, câu trả lời của anh chính là một động tác hết sức đơn giản.
Mũi dao xoay tròn, hướng về cơ thể mình đâm mạnh!
Dao găm đâm mạnh vào cơ thế, máu tươi chảy dọc theo thân dao, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất!
“Không!”
Tống Ngữ Yên sợ hãi hét lên, sắc mặt tái nhợt, cô ấy trợn tròn hai mắt nhìn, cảm giác tự trách bản thân lại dâng lên, cô ấy biết là vì mình nên Trần Đức mới làm như thế.
Nếu như không có cô ấy, có lẽ những người này hoàn toàn không phải đối thủ của anh.
Dù anh đánh không lại, chạy cũng không thành vấn đề.
Lòng Tống Ngữ Yên dâng lên từng cơn đau đớn, tại sao người đàn ông này đối xử với bản thân mình cũng tàn nhẫn như thế?
Trần Đức nắm cán dao, cắn răng, dùng sức rút nó ra, cố nén đau đớn:
“Mày không cần phải tung xúc xắc làm gì, mày muốn tao tự tổn thương bản thân, tao thỏa mãn cho mày!”
Vừa mới nói xong.
Trần Đức lại rút dao ra một lần nữa, đâm vào, rút ra, lại đâm vào, rút, đâm, lại rút, lại đâm!
Phập!
Phập!
Phập!
Một nhát, hai nhát, ba nhát…
Trần Đức một hơi đâm liên tục hơn mười nhát dao!
Mỗi một nhát dao đều cắm sâu vào da thịt!
Máu tươi khiến áo anh nhuộm đẫm một màu đỏ, rất nhiều miệng vết thương, vô cùng chói mắt khiến con người ta phải run rẩy.
Nhưng…
Trần Đức không hề hối hận.
Cuộc đời này thứ anh xem trọng nhất là lời hứa!
Anh từng hứa với Tống Thiên Vũ là sẽ bảo vệ Tống Ngữ Yên, thế thì anh nhất định sẽ dùng hết sức để bảo vệ cô ấy!
Nếu một người đàn ông không thế thực hiện nổi một lời hứa của mình thì có đáng là một thằng đàn ông nữa không?
Vì lời hứa.
Trần Đức có thể không màng đến tính mạng của mình.
Rất nhiều người nói rằng anh cố chấp.
Nhưng với anh mà nói đó chính là niềm tin!
Anh không thế đánh mất đi sự tín nhiệm đó được!
Hàn Thái muốn chơi anh, thì anh sẽ thỏa mãn hắn ta, không để hắn ta có bất kỳ một lạc thú nào!
Trần Đức bẩm sinh là một người ngàn nhẫn với chính mình, bấy giờ cả người anh trọng thương, sắc mặt thái nhợt nhưng cơ thể vẫn thẳng tắp:
“Thế nào Hàn Thái, mày đã thấy hài lòng chưa?”
Hàn Thái nhìn chằm chằm Trần Đức, không nói gì.
“Phập!
Trần Đức lại cho mình thêm một
nhát, hỏi tiếp: “Hài lòng chưa?”