Trước cửa lớn trong suốt của khu vui chơi giải trí.
Được bảo vệ bởi hơn chục tên vệ sĩ cường tráng.
Bọn họ canh gác tại đây, đề phòng trường hợp có chuyện bất trắc xảy đến.
Mười sáu người chặn kín cửa lớn.
Chặn đường của Trần Đức.
Họ đã nhìn thấy xác chết của Hàn Bát từ camera giám sát, mà người trước mắt này chính là kẻ đã bước xuống từ chiếc xe đó, hiển nhiên, Hàn Bát là do hắn ta giết.
Những người này đều là những kẻ hung tàn, gặp qua rất nhiều trường hợp khủng bố.
Cái chết của Hàn Bát không hề khiến họ sợ hãi.
Thay vào đó, từng người đều muốn
tận tay tàn sát Trần Đức, thế hiện một phen thật tốt trước mặt Hàn Thái.
Trần Đức quét mắt nhìn những con chó gác cửa trước mắt này, thản nhiên nói: “Cút!”
‘Mày.
“Đế hắn vào đi”.
Vệ sĩ ngoài cửa đang muốn ra tay thì ống nghe điện thoại bỗng nhiên phát ra giọng nói của Hàn Thái, người dẫn đầu sửng sốt, chợt phất tay, bảo vệ nhanh chóng tách ra tạo thành một con đường.
Trần Đức không nói tiếng nào, đi vào, nhìn chằm chằm hai người đằng xa cũng đang nhìn anh: “Ai là Hàn Thái là”.
“Trần Bát Hoang, chào mừng mày đến nhà họ Hàn”, Hàn Thái thoải mái thích thú ngồi trên chiếc ghế tựa, người con gái với đường cong xinh đẹp kia vẫn bóp vai đấm lưng cho hắn ta.
“Tao là Hàn Thái, sao, mày tới đây đế giết tao hả?”
Trần Đức chẳng nói chẳng rằng, nhanh chóng đi về phía trước.
Trong mắt anh là sát khí tỏa ra bốn phía.
Hàn Thái vẫn bình tĩnh nằm trên ghế không hề nhúc nhích: “Tao biết mày là võ giả, có bản lĩnh ngút trời, giết người chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng… Mày xem này”.
“Bộp!”
Hắn ta vổ tay.
Cùng lúc đó.
Một cánh cửa bị đóng chặt cách đó không xa chợt mở ra.
Trong phòng, ánh đèn bừng sáng.
Bỗng nhiên.
Bước chân đi tới của Trần Đức chợt khựng lại.
Bởi vì trong căn phòng đó có một người đang bị trói!
Một người con gái!
Một cô gái với đôi chân thon dài xinh đẹp!
Tống Ngữ Yên!
Đó chính là quân bài tẩy để Hàn Thái chẳng phải sợ hãi gì.
Hắn ta không chỉ sở hữu Tống Ngữ Yên làm con tin mà bên cạnh còn có một cao thủ hàng đầu như Lục Thập Phương.
Từ đầu đến cuối hắn ta hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào.
Thấy Trần Đức tìm đến tận cửa, chẳng những hắn ta không sợ mà còn thấy khá là buồn cười.
Trần Đức không ngờ Hàn Thái lại bắt cóc cả Tống Ngữ Yên đến đây, hai tay cô ấy bị trói, hai mắt cũng bị che lại nên không nhìn thấy Trần Đức.