Đôi mắt nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu.
Chỉ thấy hàng ghế phía sau xe, không biết từ lúc nào đã có một người thanh niên đang ngồi!
Một người thanh niên tuổi đôi mươi!
Anh đang cầm một lon rượu thong thả uống!
“Anh là….
Trần… Trần… Trần Bát Hoang?”, Hàn Bát bất giác quay người, vừa muốn nói chuyện thì một con dao găm đã xuất hiện trên cổ hắn.
“Không muốn chết thì lái xe đi, đưa tao tới gặp Hàn Thái”, khi Trần Đức nói, con dao đã dần dần cứa vào làn da của Hàn Bát.
“Dừng, dừng, dừng!”
“Tôi dẫn anh đi!”
Con dao sáng chói phản chiếu vẻ kinh hãi trên mặt Hàn Bát, hắn có thể cảm giác rõ ràng được lưỡi dao sắc lạnh đang chậm rãi găm vào da thịt mình, nếu còn không biểu lộ thái độ, có lẽ người thanh niên này sẽ thực sự giết chết hắn mất!
Hắn ta biết rất có khả năng người thanh niên này cũng là một võ giả!
Võ giả nếu muốn giết một người cũng giống như thái cắt rau củ vậy!
Sẽ không có bất kỳ sự băn khoăn, lưỡng lự nào!
Hàn Bát rất thông minh, hắn biết bản thân lúc này nên làm gì, một chân đạp ga, không nói tiếng nào, đưa Trần Đức rời khỏi bệnh viện 308:
“Anh… anh Trần, xin anh chú ý dao trong tay một chút, một hồi tôi đạp thẳng xe, đừng đâm vào đó”.
Người hầu chung quy vẫn là người
hầu.
Một Hàn Bát trước đó tại bệnh viện 308 còn kiêu căng ngạo mạn, lúc này đã hèn nhát đến không thể hèn mọn hơn nữa, sắc mặt hắn tái nhợt sợ hãi, sâu nơi đáy mắt là nỗi kinh hoàng tột độ.
Lo sợ Trần Đức sẽ quẹt dao vào cố
hắn.
Trần Đức ngồi sau không đáp lại.
Cả người anh bao trùm trong hơi thở lạnh như băng, luồng khí ngột ngạt lạnh lẽo này như lan tỏa ra cả khoang xe, cũng không biết có phải bản thân cảm giác sai hay không, Hàn Bát chỉ cảm thấy nhiệt độ trong xe như giảm xuống một bậc!
“Anh Trần, tôi khuyên anh thực sự không nên đấu với cậu chủ nhà chúng tôi”, Hàn Bát muốn thuyết phục Trần Đức, lập được công lớn, mới đè nén nỗi kinh sợ trong lòng mà nói: “Anh có thể là võ giả trong truyền thuyết, cậu chủ nhà tôi không phải, nhưng bên cạnh cậu ấy có võ giả làm vệ sĩ, phía sau còn có nhà họ Hàn lớn mạnh làm hậu thuẫn”.
“Anh nghĩ thử xem, Hàn Tùng đi rồi, lại có Hàn Thái, cho dù anh may mắn lại chiến thắng một lần nữa, còn có những người mang họ Hàn tiếp theo trực chờ, anh nói xem anh đấu với họ thế nào”.
“Mày nói đúng, cũng có đạo lý”, Trần Đức vốn đang im lặng đột nhiên lên tiếng.
“Vậy thì đúng rồi, kẻ biết thời cuộc mới là người hào kiệt, một võ giả trẻ tuổi như anh, nếu thực sự nương nhờ cậu Hàn, trở thành thuộc hạ của cậu ấy, cậu ấy vui vẻ nói không chừng sẽ không làm tổn thương tới anh, mà còn bồi dưỡng anh, trọng dụng anh”.
Hàn Bát thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng vẻ này thực sự có thể thuyết phục được tên Trần Bát Hoang này rồi!
Trần Bát Hoang này trông có vẻ hung tàn, lãnh đạm nhưng thực ra cũng không có gì đặc biệt.
Hàn Bát thầm nhủ trong lòng, một tay buông vô lăng, nhẹ nhàng muốn đấy con dao của Trần Đức ra.
“Soạt!”
Chỉ là.
Tay của hắn vừa chạm vào con dao của Trần Đức, con dao lại bỗng nhiên dường như sắc bén hơn vô số lần, khẽ kéo một cái, ngón tay đụng vào lưỡi dao của Hàn Bát liền đứt đoạn tại chỗ!
Hai đầu ngón tay thuận theo bờ vai lăn xuống chân hắn, nhìn thấy mà giật mình.
“A!”
Hàn Bát hét lên một tiếng thảm thương, cơn đau kịch liệt bất ngờ ập tới khiến hắn vô thức đạp mạnh chân phanh, thân thể lắc lư, dao găm sắc lạnh trên cổ lại hằn sâu thêm vài phân.
Trong tích tắc, da đầu hắn tê dại, sống lưng dâng lên từng trận mát lạnh, cô’ gắng chịu đựng cơn đau, tiếp tục lái xe:
“Anh Trần, anh đây là muốn làm gì, vừa rồi… không phải là bàn xong rồi sao?”
Trong lòng Hàn Bát phiền muộn.