“Tiếp theo đó, mày chạy từ từ đến bệnh viện, tao sẽ tới bệnh viện chào hỏi con nhóc Tử Hàm kia, ồ, đúng rồi, để tao cho mày nghe giọng người đàn bà của mày nhé”.
Giọng nói âm u vừa dứt, tiếp theo đó là giọng nói của Hạ Thiên Tuyết bên kia vang lên: “Bát Hoang, anh…”
Hạ Thiên Tuyết chưa nói xong thì điện thoại đã bị cúp.
Từ đầu đến cuối, Trần Đức không nói một lời.
Xe vẫn tiếp tục tăng tốc.
Rất nhanh, anh đã rời khỏi Núi Thiên Mãnh.
Sáu phút sau.
Xe của anh dừng lại trước quán bar của Hạ Thiên Tuyết.
Trong quán bar là một mớ hỗn độn.
Đồ uống các loại đổ đầy đất, bàn ghế bị lật tung nằm ngổn ngang.
Ngoài ra còn có một vài vệ sĩ bị thương được buộc lại với nhau.
Trong đó.
Hạ Thiên Tuyết bị trói vào bàn, bên cạnh có vài chai bia vỡ, mái tóc cô dính đầy bia, trên tóc còn có những mảnh vụn do thủy tinh vỡ bắn ra.
Trán cô đỏ bừng, rõ ràng là bị chai bia kia đập vào.
“Bát Hoang!”
Hạ Thiên Tuyết được cứu, cô vô cùng sợ hãi, ôm chầm lấy Trần Đức, toàn thân run rẩy.
“Không sao, không sao cả!”
Trần Đức an ủi cô: “Những người đó đang muốn chơi ang, là anh làm liên lụy đến em rồi”.
“Bát Hoang, em không sao, anh mau đi cứu Tử Hàm đi”, Hạ Thiên Tuyết quanh năm đều ở trong quán bar, đã nhìn thấy không ít cảnh tượng còn máu me hơn, cô ta biết bây giờ điều gì là quan trọng nhất.
“ừm!”, Trần Đức liếc nhìn đám vệ sĩ và bồi bàn bị thương: “Thiên Tuyết, em an ủi mọi người, ở đây giao cho em nhé”.
“ừm.
Anh yên tâm đi đi”.
Hạ Thiên Tuyết bỗng kiễng chân lên,
nhẹ nhàng hôn lên chán Trần Đức: “Em đợi anh trở lại”.
Cô ấy là người hiểu chuyện, không hỏi chuyện gì đã xảy ra, càng không hỏi những người đó là ai.
Đồng thời.
Cô biết rõ rằng, cô không thế đi cùng Trần Đức.
Nếu cô đi cùng, không những không giúp được gì mà còn có thể gặp thêm phiền phức.
“Được, anh sẽ quay lại”.
Trần Đức không do dự, quay người rời đi.
Tổng cộng mất 16 phút để cứu Đàm Thu và Hạ Thiên Tuyết.
Không ngoài dự liệu thì Hàn Thái hiện vẫn nghĩ mình còn đang ở đền Thiên Ấn.
Và bây giờ Hàn Thái có lẽ vẫn đang trên đường.
Anh chỉ cần đến bệnh viện 308 trước Hàn Thái, vậy thì Tử Hàm sẽ không xảy ra chuyện.
Từ Thiên Hương Kiều đến bệnh viện 308, Trần Đức rất quen thuộc với con đường này, lần này anh lái xe một mạch với tốc độ cực nhanh.
Trong một con hẻm, một đứa trẻ tám tuổi mắc lỗi đang bị mẹ trách mắng, vừa nói, nó chợt phát hiện cách đó không xa có một người nhảy cao đến 3 mét, từ mái nhà này nhảy qua mái nhà khác.
“Mẹ, mẹ nhìn kìa, có siêu nhân”, đứa bé kêu lên, chỉ tay về phía sau.
Người mẹ vô thức liếc nhìn, phía sau không có ai, càng đừng nói đến siêu nhân, đến một bóng người cũng không có.
“Còn dám lừa mẹ à!”
Người mẹ tưởng cậu bé không phục, sau đó lại tiếp tục đánh một trận.
Ai có thể tin rằng có một người đàn ông có thể nhảy trên mái nhà chứ?
Bóng dáng đó đương nhiên là Trần Đức, tốc độ kinh người đến mức biến mất trong nháy mắt, giống như một bóng ma, căn bản không có ai chú ý đến anh cả.
Ba phút sau.
Trần Đức đã xuất hiện ở bệnh viện 308 và đi thẳng đến khu phòng bệnh Vip nơi Tử Hàm đang ở.
Đẩy cửa ra, trái tim của Trần Đức trùng xuống.
Phòng bệnh vắng tanh.
Tiểu Khả cũng không có ở đó, Tử Hàm cũng vậy.
“Anh Bát Hoang!”