Nhìn vẻ ngoài của cô ta, sau khi không có sự hiện diện của tên đàn ông kia, dường như những ngày tháng trôi qua còn khá thoải mái.
“Còn gọi tôi là chị dâu?”, Diêm Thanh Nhã trợn trắng mắt nhìn Trần Đức.
“Ồ…”, Trần Đức khẽ tỏ ra hối lỗi: “Thực xin lỗi, chị Thanh Nhã”.
“Cũng đừng kêu tôi là chị, để tôi nghĩ xem, hay là gọi tôi là dì Diêm, thế nào?”, Diêm Thanh Nhã cười trong veo đáp.
“Được thôi, dì Diêm”, Trần Đức có chút khó hiểu, lần trước không phải cô ta bảo anh gọi là chị sao, sao lần này lại thay đổi rồi, tâm tư phụ nữ đúng là khó nắm bắt, cũng may đó chỉ là vấn đề xưng hô, anh ngược lại cũng không đế tâm: “Dì Diêm tìm tôi có chuyện gì sao?”
Diêm Thanh Nhã cười khúc khích, nét mặt cũng tốt hơn một chút.
Từ sau khi Trần Đức xử lý tên khốn Thái Dũng kia, hắn đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô ta, chỉ là trong những ngày qua, trong tâm trí cô ta lại luôn xuất hiện hình ảnh của người đàn ông trước mắt này.
Đặc biệt là vào ban đêm, thậm chí còn có nhiều lần mơ thấy cùng Trần Bát Hoang anh xảy ra vài chuyện không thể miêu tả được trên ghế sô pha trong phòng khách.
Trong khoảng thời gian này, cô ta vậy mà ở trong trạng thái ám ảnh với Trần Bát Hoang.
Chỉ là tên nhóc này vẫn luôn không quay lại nhà, cô ta muốn gặp anh cũng không thấy nổi bóng lưng.
Đêm nay không dễ dàng gì mới trông mong được anh trở lại, nghĩ xong lý do cô ta liền tìm tới cửa: “Bát Hoang, cậu hẳn là vẫn chưa dùng cơm tối đi, sự việc lần trước tôi vẫn chưa có thời gian cảm ơn cậu một cách tử tế, vừa hay con gái tôi hôm nay cũng trở lại, liền muốn mời cậu tới nhà cùng nhau ăn đêm”.
Trần Đức cuối cùng cũng hiểu tại sao Diêm Thanh Nhã bỗng nhiên muốn thay đổi cách xưng hô, thì ra là do con gái cô ta đã trở về.
Nếu xét về tuổi tác, con gái của cô ta không nhỏ hơn Trần Đức bao nhiêu tuổi, nếu anh gọi Diêm Thanh Nhã là chị, con gái của cô ta lại xưng hô với anh như thế nào đây?
Đối mặt với lời mời của Diêm Thanh Nhã, Trần Đức cũng không từ chối, anh hiện tại quả thực có chút đói bụng, có thể ăn chực một bữa cũng không tồi.
Đi theo Diêm Thanh Nhã lên lầu đến nhà cô ta.
Cánh cửa từ bên trong mở ra là một cô gái tầm 21 22 tuổi, tướng mạo có vài phần giống Diêm Thanh Nhã, khuôn mặt cùng vóc dáng thuộc hàng trung bình, cô ta mặc quần jean siêu ngắn và áo phông trắng, trang điểm trẻ trung thanh lệ, cũng được tính là nữ thần trong lòng các chàng trai.
“Bát Hoang, đây là con gái của tôi, Diêm Mộng”, Diêm Thanh Nhã giới thiệu với Trần Đức, sau đó quay sang nói với con gái: “Vị này chính là người thuê phòng trước đó mà mẹ đã nhắc tới với con.
“Chào em!
tt
Trần Đức mỉm cười chào Diêm Mộng, Diêm Mộng chỉ hừ lạnh liền quay lưng bỏ đi.
“Ài, Bát Hoang, cậu đừng tức giận, đứa con gái này của tôi vẫn luôn như vậy, nó biết là do cậu đuối bố nó đi nên có chút khó chịu thôi”, Diêm Thanh Nhã lắc đầu bất lực.
Tuy Thái Dũng là một tên khốn kiếp nhưng đối xử với người con gái Diêm Mộng này miễn cưỡng có thể chấp nhận được, giữa hai người còn có chút tình cảm, Trần Đức khiến Diêm Thanh Nhã cùng Thái Dũng li hôn, trong lòng Diêm Mộng đương nhiên có chút không thoải mái.
Tuy nhiên con gái cô ta cũng hiểu rõ đức tính của Thái Dũng, ngoài mặt không vui nhưng trong lòng cũng âm thầm ủng hộ hai người họ li hôn, chỉ đơn giản là không thoải mái với Trần Đức.
Cô gái nhỏ tức giận nhưng Trần Đức cũng không quan tâm, cũng không chấp nhặt với cô ta.