Tên Bạo Long này rõ ràng là muốn giết hắn ta!
Nếu hôm nay Triệu Thâm quỳ xuống, dập đầu dâng trà cho Bạo Long thì đó không chỉ là khiến hắn ta, mà còn có đại ca Phì Tứ cùng những người anh em, đàn em và toàn bộ thế lực ngầm ở khu Nam của thành phố Tân bẽ mặt!
Một khi hắn ta quỳ xuống thì phải ăn nói thế nào với Phì Tứ? Với anh em trong bang hội đây? Đến lúc đó, e rằng hắn ta không những sẽ trắng tay, mà còn có thế bị các anh em chế giễu.
Tuy Triệu Thâm học ít, nhưng vào giang hồ, cũng biết chữ “Nghĩa” viết như thế nào.
“Có cái con khỉ!”
Bạo Long vừa nói xong, Triệu Thâm lập tức chửi ầm lên: “Mày muốn ra tay thì bảo mấy thằng chó săn của mày nhanh cái tay lên, không thì cũng đừng lãng phí thời gian của tao!”
Kèm theo đó là từng vệt nước miếng bắn thẳng lên mặt Bạo Long.
“Người này cũng khá thú vị đó chứ”, Trần Đức đứng ở cửa sổ trên lầu thấy cảnh ấy cũng không khỏi bật cười.
Anh có hơi bất ngờ, không ngờ một người quản lý sòng bạc và cho vay nặng lãi như Triệu Thâm lại có tình có nghĩa và ngay thẳng như vậy.
“Nể mặt Ản Thập Nương, hôm nay tôi sẽ cứu anh một mạng vậy…”
Dưới lầu, sắc mặt đám đàn em của Bạo Long lập tức thay đổi, ai cũng nổi giận, trước mặt hơn trăm người họ mà Triệu Thâm dám chẳng coi ai ra gì.
Hành động ấy như đang tát chan chát lên mặt của họ vậy!
Còn Bạo Long lại lộ ra vẻ mặt khó coi như nuốt phải ruồi bọ, dạ dày co thắt, trong cơn giận dữ, cầm lấy khăn tay do đàn em đưa tới, không ngừng lau.
Ai ngờ càng lau càng mắc ói.
Hắn ta lấy một chai nước khoáng, dội thẳng lên mặt, vất vả lắm mới rửa sạch được.
Triệu Thâm đứng cạnh lại cười ha ha.
“Cười con mẹ mày, Triệu Thâm, mày không muốn quỳ xuống chứ gì? Hôm nay tao nhất định phải bắt mày quỳ!”, Bạo
Long nổi điên, gân xanh hằn lên, tức giận hét: “Lên hết cho tao, đánh gãy hai chân nó! Đánh chết bà nó đi!”
Hắn ta hét lên, hơn trăm người cuối cùng cũng không nhịn nổi, cầm vũ khí xông lên.
Nào là côn sắt, côn điện, đao… đủ loại vũ khí.
Thoáng chốc, đều nhắm thẳng vào chân Triệu Thâm.
“Được lắm!”
Trong mắt Triệu Thâm lộ ra vẻ tàn nhẫn, thanh đao trong tay gặp ai là chém.
“Phụt!”
“Phụt!”
“Phụt!”
Phút chốc, đã có 5 6 người bị Triệu Thâm chém bị thương, có điều trên chân cũng có một vết thương sâu hoắm khiến hắn ta không thể không quỳ xuống.
Cùng lúc đó, một tên đàn em khác xông lên, ôm chặt lấy bàn tay cầm đao của Triệu Thâm.
“A!”
Triệu Thâm hét lên, hắn ta rất khỏe, dù bị thương nhưng người bình thường cũng không thể giữ chặt hắn ta lại.
Mắt thấy Triệu Thâm sắp giãy thoát.
Song, đúng lúc này lại có hai tên khác xông tới, giữ chặt lấy cánh tay hắn ta!
Mà chỉ với sức một mình Triệu Thâm thì không thể giãy ra.
Lại có ba người xông tới, cởi bỏ miếng vải trên tay Triệu Thâm, cướp lấy thanh đao trong tay hắn ta.
Sau đó, mọi người dùng sức giữ chặt tay chân hẳn ta, rồi đè nằm sấp xuống dưới chân Bạo Long.
Bạo Long rũ mắt nhìn Triệu Thâm, giống như là trả thù khạc bốn năm ngụm liên tiếp lên mặt hắn ta xong mới dừng lại:
“Triệu Thâm, mày có biết là mày chẳng là cái đinh gì trước mặt tao, ngay cả con chó cũng không bằng không hả?”
“Còn dám ỷ người nhiều, chặt đứt tay tao?”
“Mẹ nó, mày không biết ai có thể chọc, ai không thể chọc hả?”
“Bạo Long, mày có ngon thì chém chết tao đi, đừng ở đó mà lải nhải!”,
Tại đây có hình
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!.