Vì mới nổi lên từ dưới sông nên mái tóc đen tuyền và cả người đều ướt đẫm, quần áo dán sát vào cơ thể, trông như một người đẹp đang ngủ.
Liễu Như Nguyệt uống nhiều nước quá nên đã ngất xỉu, trước mắt phải cứu cô ấy tỉnh lại đã.
Anh ôm Liễu Như Nguyệt đi đến một khách sạn, trên đường bị vô số ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm vào.
“Đù, thằng nhóc kia may vậy, nhặt được một mỹ nhân xinh thế luôn!”
“Sao tôi lại không gặp được gái xinh như vậy chứ?”
“Xinh ghê, không biết con gái nhà ai, lại sắp bị chà đạp rồi”.
Trần Đức rất thính nên đương nhiên có thể nghe thấy những tiếng bàn tán ấy.
Anh bước nhanh hơn, tìm một khách sạn gần đó đi vào: “Đặt cho tôi một phòng”.
Nhân viên phục vụ trước quầy lộ ra vẻ tôi hiểu được, nhanh nhẹn thuê cho anh một phòng, rồi nói: “Người anh em, có muốn chút gì khác nữa không?”
“Khác?”
“ừm… anh trai, có muốn cái đó không…”, nhân viên phục vụ chỉ vào một loạt đồ dùng phục vụ cho việc ấy trên giá nói: “Hôm nay giảm giá, anh…”
“Cút!”
Anh ta chưa nói xong, Trần Đức đã cầm lấy thẻ, xoay người bước đi.
“Hừ…”, nhân viên phục vụ nhìn bóng lưng anh, khinh bỉ nói: “Giả vờ cái gì chứ, ai không biết là nhặt được phụ nữ?”
Cả dãy phố Thiên Hương này, hai bên bờ sông đều có đủ loại quán bar, tối nào cũng có không biết bao nhiêu phụ nữ uống say nằm trên đường.
Họ có khi là giả vờ say, có khi là say thật.
Tóm lại, một khi nằm xuống sẽ có đàn ông đưa các cô đến khách sạn ngủ một đêm.
Đêm nào nhân viên phục vụ cũng có thể gặp được người như vậy, mà người không mua chút đồ như Trần Đức lại cực kỳ kiếm thấy.
Trong phòng, Trần Đức thả Liễu Như Nguyệt xuống, cầm lấy tay cô ấy, vận chuyển khí vào người.
Sau đó, Liêu Như Nguyệt lập tức ói ra.
Cũng không biết cô ấy đã uống bao nhiêu rượu, ói ra toàn là mùi rượu.
“Khí mạnh có thể hong khô quần áo, cái này đúng là có thể thử…”, Trần Đức lại vận khí, giây tiếp thay, quần áo Liễu Như Nguyệt bắt đầu bốc hơi, chưa đến 1 phút, bộ đồ ướt đẫm của cô ấy đã trở nên khô rang.
Chẳng bao lâu sau, Liễu Như Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, thấy mép giường có bóng lưng của một người đàn ông, bất chợt hét lên đầy sợ hãi: “Anh là ai, đây là đâu?”
“Cô giáo Liễu, là tôi”, Trần Đức xoay người lại đáp: “Nơi này là khách sạn”.
“Anh Trần…”, ánh mắt Liễu Như Nguyệt chợt bối rối, nắm lấy chăn che khuất cơ thể: “Anh làm gì tôi rồi?”
Vậy luôn?
Trần Đức cạn lời.
“Cô Liễu này, trên người cô còn mặc đồ đó, tôi có thể làm gì cô chứ?”, Trần Đức khựng một chút rồi nói tiếp: “Huống chi, ngay cả chết cô còn không sợ thì còn sợ bị người ta xâm hại mình sao?”
Liễu Như Nguyệt chỉ cảm thấy đầu đau như búa bố, câu ấy của Trần Đức khiến cô ấy nhớ lại chuyện nhảy sông.
Cô ấy lập tức im lặng, nhìn chằm chằm Trần Đức.
Dù gì đều muốn chết, không bằng trước khi chết nếm thử cái cảm giác sung sướng đê mê, coi như làm người tốt, để người khác cũng sướng.
“Anh nói đúng, ngay cả chết tôi còn không sợ thì còn sợ cái này sao?”
Bỗng nhiên, cô ấy chợt ôm lấy cổ Trần Đức, đôi môi mọng nước nhắm thẳng về phía anh.
“Ngừng lại!”
Trần Đức giơ tay đấy cô ấy ra: “Cô Liễu này, cô gặp phải chuyện gì hả?”
Liễu Như Nguyệt trong ấn tượng của anh là một người phụ nữ khá quy củ, mỗi một lời ăn tiếng nói hằng ngày hay cách ăn mặc đều cực kỳ khéo léo.
Thường thì, cô ấy sẽ không giống như hôm nay.