Bát Gia Tái Thế

Chương 272: Chương 272






“Bốp!”
Đột nhiên, Tống Thiên Hổ vung tay đánh vào mặt Tống Thiên Long: “Anh nói chuyện thì nói, đánh tôi làm gì? Cái tát này tôi trả lại cho anh đấy!”
Tống Thiên Hổ không phải người ngu, ông ta đã bị cái tát của anh trai đánh tỉnh.

Hiện tại, bọn họ thật sự không có tư cách cò kè mặc cả.

Kế đó, ông ta nhìn về phía Tống Ngữ Yên: “Ngữ Yên, bác cũng đồng ý”.

Tống Thiên Long ăn một cái tát, tuy trong lòng có khó chịu, nhưng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mạng nhỏ xem như đã giữ được.

“Được!”
Tống Ngữ Yên thờ o đáp, kế đó, cô ấy lấy điện thoại gọi cho Trịnh Bân, bảo anh ta mang một phần hợp đồng đến.

Không bao lâu sau, Trịnh Bân vội vã đi vào biệt thự.

Nhìn thấy thi thế Hồ Thái Huyền, anh ta có hơi sững sờ, nhưng sau đó lại vờ như không thấy, đưa hợp đồng đến trước mặt hai người Tống Thiên Long: “Hai vị, xin hãy ký tên vào đây!”
Tống Thiên Long cầm hợp đồng đọc một lượt, không khỏi thở dài.


Phần hợp đồng này có nội dung y hệt như cái mà bọn họ đã mang đến, chỉ là thay đổi hai bên A và B mà thôi, ngoài ra không sửa đối gì khác.

Hai người cầm bút mà cảm thấy đắng chát.

“Hai vị, mau ký vào đi!”, Trịnh Bân cười khẩy, lên tiếng thúc giục.

Giờ phút này, anh ta cảm thấy rất hả giận, lúc đến, hai người này hùng hổ biết bao nhiêu, còn mang theo một phần hợp đồng bất bình đẳng thế kia, dù là người ngoài cuộc, anh ta cũng cảm thấy bất công thay Tống Ngữ Yên.

Điều khoản trong hợp đồng vô cùng hà khắc, tàn nhẫn và không hề có lối thoát.

Thế nên chỉ nhìn qua một lần, Trịnh Bân lại có thể nhớ hết.

Giờ thì hay rồi, tất cả đổi ngược, hai lão già này cũng có thể trải nghiệm cảm giác khi bị người khác buộc phải ký vào bản hợp đồng bất công như thế.

Hai người Tống Thiên Long liếc nhìn nhau, cuối cùng ký vào, còn ấn dấu tay cùng con dấu chuyên biệt của bọn họ.

Trần Đức ngồi trên ghế bành, bình thản uống từng ngụm rượu, cứ như thứ anh uống không phải rượu mà chỉ là nước giải khát.

Anh không nói một lời, chỉ lẳng lặng quan sát tất cả, lòng thầm cảm khái.


Tống Ngữ Yên đã thật sự trưởng thành.

Nếu là trước kia, khi đối phó với hai người Tống Thiên Long, cô ấy chắc chắn sẽ không quyết tâm và hung ác đến thế.

“Được rồi”, Trịnh Bân cẩn thận kiểm tra hợp đồng rồi nói với Tống Ngữ Yên: “Hợp đồng đã có hiệu lực!”
“Được rồi, anh liên hệ phòng tài vụ, chuyến cho mỗi người họ 500 ngàn tệ, sau đó tìm người giúp họ dọn dẹp một chút, rời khỏi nhà họ Tống!”
Tống Ngữ Yên vẫn còn nhớ ân tình xưa, không đuổi tận giết tuyệt, nếu như sử dụng 500 ngàn đó hợp lý, tương lai hai người họ cũng sẽ không quá khổ sở.

“Được!”
Trịnh Bân sải bước rời khỏi nhà họ Tống.

“Chúng ta cũng đi thôi!”
Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ xoay người, đờ đẫn rời khỏi biệt thự, cứ như trời sắp sập rồi, sắc mặt bọn họ quả thật rất khó coi.

Đại khái chính là phấn khích mà đến, rầu rĩ mà về.

Trước khi đến, hai người họ thật sự không nghĩ kết cục lại như vậy.

Chuyện tiếp theo đó rất đơn giản, Tống Ngữ Yên gọi điện báo cảnh sát, chỉ có điều không phải cuộc gọi bình thường mà là một cuộc gọi đặc biệt.

Chẳng mấy chốc đã có cảnh sát đến.