Bát Gia Tái Thế

Chương 27: 27: Chỉ Cần Đánh Bại Tôi






Tình yêu càng ngày càng sâu đậm một cách tự nhiên, sau khi Hạ Thiên Tuyết nói xong thì cô ấy liền chủ động hướng về phía Trần Đức.

Dưới ngọn đèn mờ, bên trong tấm màn đã rũ xuống có hai bóng người đang ôm lấy nhau, liên miên trong miền hoan lạc, hương vị của trái cấm cũng chỉ có hai người biết.

Sáng sớm khi Trần Đức mở mắt ra thì đã hơn tám giờ sáng, Hạ Thiên Tuyết cũng đã thức dậy, đang dựa vào người anh.

Trần Đức đứng dậy, mặc lại quần áo rồi nói: "Hôm nay tôi còn có việc, không thể đi cùng cô được.

Hôm khác tôi sẽ quay lại".

"Ừm", trên gương mặt của Hạ Thiên Tuyết vẫn còn ửng hồng, cô ấy đã quen với việc không được thường xuyên gặp Trần Đức.

"Không cần biết khi nào anh đến, tôi đều sẽ chờ anh".

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Trần Đức đến học viện thương mại, lúc này đã chín giờ rưỡi, anh vừa đến cửa học viện thương mại thì đã có ba người đàn ông đi tới trước mặt anh hỏi: "Anh là Trần Bát Hoang sao?"
"Đúng", Trần Đức nói: "Các người là ai?"
"Chúng tôi là thành viên của câu lạc bộ võ thuật, chúng tôi đã đợi anh rất lâu rồi, không phải anh đã thách thức câu lạc bộ võ thuật hay sao? Anh em trong câu lạc bộ võ thuật đã đợi anh được một lúc", một người trong số đó nói.

"Ha ha, tôi thật sự không biết anh lấy đâu ra cái dũng khí đó", một người khác liếc nhìn Trần Đức nói: "Nhìn lại thể trạng của anh đi, hôm nay nếu như anh không bị đánh tàn phế thì đã là may mắn lắm rồi".


"Tôi nghĩ anh không nên đến câu lạc bộ võ thuật, người như anh không xứng để đến đó đâu, nếu như thật sự muốn đi thì anh phải đánh thắng tôi trước đã", người cuối cùng rất thô lỗ, vừa nói vừa tung một quyền vào đầu của Trần Đức.

Đám nhóc bây giờ tính tình đều thô lỗ như vậy sao, không vừa ý nhau thì liền muốn ra tay đánh nhau?
Trần Đức không hề né tránh, ngay lập tức tung ra một quyền đối kháng.

"Bốp!"
Một thanh âm nặng nề vang lên, nét mặt của thanh niên kia ngay lập tức thay đổi, miệng thì kêu rên ầm ĩ:
"Hự! á á á! "
Anh ta liên tục lắc lắc bàn tay, một quyền của Trần Đức đánh thẳng vào nắm tay của anh ta đã khiến cho nắm tay của anh ta đau đớn vô cùng, năm ngón tay không thể nào dùng lực được nữa.

Hai người còn lại hết sức kinh ngạc, cả hai đều tung ra một quyền, sao trình độ lại chênh lệch đến như thế?
"Anh Hạo, anh không sao chứ?"
Hai người đi đến bên cạnh thanh niên kia, phát hiện nắm tay của anh ta đã đỏ bừng như bị lửa đốt, nhịn không được phải liếc nhìn Trần Đức một cái.

"Sao, hai người cũng muốn ra tay phải không?", Trần Đức bình tĩnh không chút hoảng sợ hỏi.

“Trần Bát Hoang, anh đừng kiêu ngạo, các thành viên trong câu lạc bộ võ thuật đều là cao thủ!”, một người lại nói: "Nếu như có bản lĩnh thì tiếp tục đi theo chúng tôi!"
Ba người bọn họ không dám so tài với Trần Đức, cho nên ngay lập tức dẫn Trần Đức đến câu lạc bộ võ thuật, năm phút sau bọn họ đã đến một phòng sinh hoạt rộng hơn 300 mét vuông.

Lúc này bên trong phòng sinh hoạt đã có hơn một trăm người đứng chờ, tất cả đều là sinh viên học viện thương mại si mê võ thuật, khi biết được tin Trần Đức thách thức câu lạc bộ võ thuật thì ai cũng nhanh chóng chạy đến xem thử.

Ba cô gái Tống Ngữ Yên, Lâm Dao và Tô An Khê cũng đang ở đó, ai cũng tỏa sáng lấp lánh, rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía họ.

Cho dù Tô An Khê cũng không xinh đẹp đến như vậy nhưng vẫn có nhiều người chào đón cô ả bởi vì cô ả đi cùng với hai cô nàng kia.

Tô An Khê mỉm cười đáp lại mọi người, còn Tống Ngữ Yên và Lâm Dao thì không để ý lắm.

Chính giữa phòng sinh hoạt có một sân đấu nâng cao, đây là nơi tập luyện của các thành viên trong câu lạc bộ võ thuật, cả câu lạc bộ võ thuật chỉ có 19 người.

Hôm nay 19 người đó đều đang có mặt ở đây, nhìn ai cũng oai phong bệ vệ, hơn nữa dường như ai cũng đang nổi nóng, chỉ có duy nhất một người đang đứng trước mặt ba người Tống Ngữ Yên nói chuyện vui vẻ.

Anh ta chính là anh lớn của câu lạc bộ võ thuật, Vương Hạo Minh.

Vương Hạo Minh cũng là người có nền tảng gia đình tốt, anh ta đã tập luyện taekwondo từ khi còn học tiểu học, từng là nhà vô địch võ thuật trong học viện thương mại và đại diện cho học viện thương mại giành được nhiều giải thưởng trong các cuộc thi taekwondo bên ngoài.

"Trưởng câu lạc bộ, anh nhất định phải dạy cho cái tên đó một bài học", Tô An Khê nói: "Không thể để cho anh ta mang Ngữ Yên của chúng ta đi được".


"An Khê, cậu nói gì vậy?", Tống Ngữ Yên nói: "Anh ta không thể nào theo đuổi tớ được".

"Ha ha, cho dù anh ta có theo đuổi được em hay không thì hôm nay anh nhất định cũng phải dạy cho anh ta một bài học, phải cho anh ta biết câu lạc bộ võ thuật không phải là nơi dễ dàng để cho anh ta khiêu khích", Vương Hạo Minh nói như đã nắm chắc thắng lợi trong tay: "Hơn nữa anh ta còn dám đánh người của câu lạc bộ võ thuật, chuyện này anh không thể bỏ qua được".

"Ồ, không bỏ qua thì cậu tính làm gì?"
Đúng lúc này lại có một giọng nói truyền đến, Trần Đức chậm rãi bước vào phòng sinh hoạt, khi hơn một trăm sinh viên nhìn thấy anh thì cũng tự giác lùi lại nhường đường.

Vương Hạo Minh cũng như mười mấy thành viên của câu lạc bộ võ thuật đều đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Trần Đức.

Vương Hạo Minh nói:
"Anh chính là Trần Bát Hoang?"
"Đúng".

Trần Đức thản nhiên đáp lại.

“Chà, tôi không ngờ là anh thực sự dám đến đây, điều đó cũng khiến cho tôi có chút hảo cảm với anh đó”, Vương Hạo Minh nói: "Trên sân đấu lúc này có 18 người anh em của tôi, nhưng để tránh cho người ta nói tôi lấy nhiều hiếp ít thì hôm nay 18 người anh em kia của tôi cũng sẽ không ra tay".

"Anh chỉ cần đánh bại được tôi thì câu lạc bộ võ thuật sẽ giải tán".

Vương Hạo Minh lớn giọng nói hết sức tự tin, dù sao thì anh ta cũng là một cao thủ taekwondo đai đỏ, không có thời gian dài khổ luyện thì anh ta cũng không thể có được thành tựu bậc đó.

Đai đỏ chỉ đứng sau đai đen trong hệ thống phân loại của taekwondo.

Trong học viện thương mại này, hiện tại không có sinh viên nào có thể trở thành đối thủ của anh ta.

Nhưng cho dù nói như thế thì danh tiếng của anh ta cũng không bằng mấy tên trong câu lạc bộ bóng rổ, trong câu lạc bộ bóng rổ toàn là dân nhà giàu đẹp trai, không biết có bao nhiêu cô gái yêu thích.


Võ thuật ở thời đại này cho dù có giỏi cũng không thể nào nổi tiếng được.

Hôm nay hiếm lắm mới xuất hiện hai hoa khôi giảng đường ở đây, lại còn có thêm hơn một trăm sinh viên khác đang theo dõi, trước mặt nhiều người như vậy thì chắc chắn anh ta cũng muốn thể hiện bản thân một phen.

"Tôi thì sao cũng được".

Đánh một trận cũng là đánh mà đánh hai mươi trận cũng là đánh, những người này trong mắt của Trần Đức đều là trẻ con, thành thật mà nói, đánh nhau với bọn họ cũng khiến cho Trần Đức có chút xấu hổ.

Chỉ là không còn cách nào khác, học viện thương mại là trường dành cho con nhà giàu, ở đây thật sự có quá nhiều chông gai, mà anh còn phải luôn luôn ở bên cạnh hoa khôi trường học cả ngày trong ba tháng tới, chắc chắn sẽ phải gặp rất nhiều rắc rối.

Cách duy nhất để tránh tiếp tục gặp rắc rối chính là phải trở nên nổi tiếng, phải để cho đám sinh viên này biết anh mạnh như thế nào thì anh mới có thể giảm bớt phần lớn rắc rối.

"Được".

Mười mấy thành viên của câu lạc bộ võ thuật đều từ trên sân đấu bước xuống để Vương Hạo Minh một mình bước lên.

Anh ta bước lên sân đấu và cởi áo khoác ngoài, để lộ ra một bộ võ phục màu trắng rất ngầu.