Tống Ngữ Yên định nói gì, nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Cô ấy biết Trần Đức rất mạnh, đặc biệt là khi đánh gãy tay Hàn Công Quyết, Tống Ngữ Yên đã nghĩ anh cực kỳ mạnh, thậm chí còn nghĩ rằng mình đã đánh giá cao anh.
Ai ngờ, kết quả vẫn quá xem nhẹ anh.
Giờ đây, cô ấy phải công nhận mắt nhìn người của bố.
Trước đây, cô ấy chằng thể nào nghĩ rằng nhà họ Tống phải dựa vào người tên Trần Bát Hoang này để ngăn cơn sóng dữ.
Có điều, cô ấy cũng không mong Trần Đức đối đầu với nhà họ Hàn.
Tuy anh mạnh đó, nhưng cô ấy đã từng nghe thấy Tống Thiên Vũ nhắc đến sự đáng sỢ của họ rất nhiều lần.
Bây giờ nghĩ lại, Tống Thiên Vũ nhắc tới nhà họ Hàn với cô ấy, chắc là đã biết sớm muộn gì mình cũng gặp phải họ, nên nhắc mình đừng đối đầu với người ta.
“Giao dịch này thế nào?”, Hàn Tùng khá hài lòng với thái độ của Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ.
Hắn nhìn Trần Đức bằng ánh mắt tràn ngập tự tin.
“Không được”, Hàn Tùng vừa hỏi xong thì Trần Đức đã mở miệng đáp một cách hết sức dứt khoát.
“Anh chỉ có một lựa chọn đó là quỳ xuống, dập đầu, xin lỗi.
Sau đó… cút đi!”
Trần Đức cực kỳ cứng rắn, không có bàn bạc gì nữa.
Cái gì mà nhà họ Hàn ở Giang Bắc? Biết thì sao?
Anh cũng không phải người sỢ rắc rối.
“Cậu… xác định?”, Hàn Tùng nghiến răng nghiến lợi
hòi.
Hắn vốn tưởng rằng giao dịch này sẽ thành công, lại bị Trần Đức thẳng thừng từ chối, nên hết sức kinh ngạc.
“Nhóc con, cậu có biết mình đang làm gì không vậy?”, chú Cung trừng Trần Đức, như nổi điên quát: “Dám chống lại cậu chủ, cậu chán sống rồi hả?”
Trong lòng chú Cung cũng hết sức kinh ngạc và hoảng sỢ, kinh ngạc với khí thế mạnh mẽ, không sỢ trời không sỢ đất của cậu ta, lại hoảng sỢ trước thực lực đáng sỢ khiến ông ta thầm lo lắng ấy.
Hàn Tùng nhìn chằm chằm Trần Đức, chờ anh thay đổi quyết định.
Tiếc là Trần Đức vẫn không dao động, cặp mắt kia vẫn nhìn thẳng vào hắn.
Hai người cứ thế im lặng nhìn nhau, cả đại sảnh chợt chìm trong sự tĩnh lặng đến đáng sỢ, chỉ nghe thấy từng tiếng hít thở.
Mãi một lúc lâu sau, Hàn Tùng mới trầm giọng nói: “Cậu có biết nếu tôi quỳ xuống, dập đầu thì nhà họ Hàn sẽ biết ngay.
Khỉ ấy, kể cả nhà họ Tống và cậu đều sẽ chết không!”
Hàn Tùng thật sự không muốn dập đầu, một khi làm thế, tiếng tăm và tài nguyên mà hắn tích lũy bấy lâu nay trong dòng tộc sẽ vì chuyện này mà thành công dã tràng!
“Vậy thì sao? Anh không muốn quỳ hả? Được rồi, để tôi giúp anh…”
Trần Đức vừa nói xong đã đá một phát vào hai chân Hàn Tùng.
Một cơn đau điếng từ hai chân truyền khắp cả người, Hàn Tùng vốn bị thương, lúc này bèn trực tiếp quỳ xuống.
Sau đó, Trần Đức nắm lấy đầu hắn, đập thằng xuống đất!
Anh dứt khoát khiến Hàn Tùng dập đầu trước mặt
Anh dứt khoát khiến Hàn Tùng dập đầu trước mặt mọi người!
“Bốp!”
Một tiếng vang nặng nề quanh quẩn trong sảnh, cái trán của Hàn Tùng lập tức đập thẳng xuống sàn.
Thoáng chốc, trán hắn đã đổ máu, rồi chảy xuống khắp mặt.
“Bốp!”
Lại một cú đập, Hàn Tùng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng như muốn ngất, nhưng lại không ngất nổi.
Da thịt rách bươm, rõ ràng có thể thấy xương trán hắn nứt ra một
cái khe khá sâu!
Nêu Trần Đức lại đến một lần nữa, đầu của Hàn Tùng chắc chắn sẽ bị trọng thương.
“Dừng tay, mày dừng tay!” Hàn Tùng đau đớn kêu lên: “Tao… tự tao làm!”
“Ha ha…”
Lúc này, Trần Đức mới buông hắn ra: “Xem ra mày vẫn đủ thông minh!”
Âm thanh ma quỷ vang vọng bên tai khiến Hàn Tùng giật nảy mình, hiện tại hắn đã hoàn toàn choáng váng.
Một kẻ từ nhỏ đến lớn sống trong an nhàn như hắn đã khi nào bị nhục nhã, khi dễ như hôm nay?
Thế nhưng lần này hắn không thể không khuất phục.
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Cô nén đau đớn dữ dội, Hàn Tùng dập đầu ba cái với Tống Ngữ Yên.
Tuy nhiên, ba cái dập đầu này tạo ra âm thanh nhẹ hơn rất nhiều so với để Trần Đức ra tay.
“Tống Ngữ Yên, thật… thật sự xin lỗi…” Hàn Tùng cắn răng nặn ra từng chữ trong cổ họng.
“Cậu chủ, mau đứng dậy, chúng ta đi!”, chú Cung cố nén đau đi đến trước người Hàn Tùng, run rẩy đỡ hắn dậy.
Có điều, vừa đứng lên, Hàn Tùng lại quỳ sụp xuống.
Chân hắn thật sự rất đau, căn bản không đứng lên nổi.
“Hàn Công Quyết, còn không mau qua đây!”, chú Cung thét lên.
Hàn Công Quyết hấp tấp bước đến, hai người đỡ hai bên tay Hàn Tùng đi về phía chiếc LandRover.
Sâu trong mắt Hàn Tùng tràn đầy căm hận, sát ý cùng phẫn nội.
Cả người hắn run lên bần bật, hệt như một con dã thú sắp bộc phát.
Thù này… hắn nhớ kỹ!
Hắn thề… tên thanh niên này sẽ phải trả một cái giá đắt!
Một cái giá gấp mười, gắp trăm, gấp ngàn lần!
“Chờ một chút!”
Đột nhiên, Trần Đức lên tiếng.
Ba người lập tức dừng bước.
Phút chốc, trong mắt Hàn Tùng lóe lên tia tàn nhẫn, nhưng nhanh chóng biến mất và thay vào đó là sỢ hãi cùng bối rối, hắn có cảm giác nổi gai ốc.
“Chiếc LandRover của bọn mày chạy một mạch từ bên ngoài vào biệt thự khiến tao thấy cực kỳ ngứa mắt, Hàn Tùng, mày đập nát nó đi!”
“Tự tay mày đập, không cho phép người khác giúp đỡ!
Hàn Tùng sững sờ, hắn không ngờ Trần Đức lại để mắt đến xe của mình.
Chiếc LandRover này là hàng giới hạn.