Ghế bành vẫn chầm chậm đung đưa, rốt cuộc Trần Đức cũng đứng lên, đi tới trước mặt Hàn Tùng:
“Quỳ xuống, dập đầu, sau đó cút”.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai Hàn Tùng, hắn im lặng, bình tĩnh lại.
Sinh ra trong một gia đình giàu có, nên hắn cũng không phải một thành ngu.
Chú Cung là võ giả và là người mạnh nhất bên cạnh hắn, cũng do bô hắn dựa vào mối quan hệ, rồi còn tiêu rất nhiều tiền mới mời được.
Tuy Hàn Công Quyết chỉ là võ giả bình thường, mới tập tễnh bước vào ngưỡng cửa võ giả, nhưng đối phó với người thường thì thật sự là dư sức.
Song, hai người lại yếu ớt, không chịu nổi một đòn của thanh niên trước mặt.
Hắn không biết sao Hàn Công Quyết gãy tay, nhưng Hàn Tùng lại thấy rõ cảnh chú Cung bị đánh lùi lại, còn gãy tay, sưng vù lên, xương cốt xuyên qua da thịt đâm ra ngoài.
Đến tận giờ thì sao hắn lại không biết người này mạnh đến nhường nào? ổ trước mặt thanh niên này, hắn không có vốn liếng để mà hống hách!
“Xin hỏi tên của cậu là?”, Hàn Tùng nhịn đau, nhìn chằm chằm Trần Đức như trên mặt anh có dính gì đó, suy yếu nói: “Cậu có biết tôi là người của nhà họ Hàn không?”
“Tôi tên Trần Bát Hoang, nhà họ Hàn ở Giang Bắc à… quả thật có nghe nói”.
Trần Đức liếc hắn, có ít hiểu biết đến mấy thì anh vẫn biết nhà họ Hàn ở Giang Bắc.
Đây là một gia đình giàu có chân chính, có lịch sự nhiều đời, căn cơ cực kỳ vững chắc.
Mười cái nhà họ Tống cộng lại cũng chưa chắc so được với nhà họ Hàn.
Có thể nói, nhà họ Hàn có thể một tay che trời ờ một khía cạnh nào đó tại Giang Bắc.
Một con quái vật lớn như vậy thì sao Trần Đức có thể không biết được?
Hàn Tùng nhận được câu trả lời khẳng định từ Trần Đức bèn khẽ thở phào nhẹ nhõm, nếu biết nhà họ Hàn ở Giang Bắc thì chuyện kế tiếp sẽ dễ giải quyết hơn rồi:
“Lần này, tôi đại biểu nhà họ Hàn đến lấy một thứ ở nhà họ Tống.
Không phải tôi muốn, mà là nhà họ Hàn cần.
Có điều… Tôi có thể khiến người của nhà họ Hàn không đến đây nữa!”
Hàn Tùng lại nói: “Nhưng với điều kiện là tôi không chịu bất cứ nhục nhã gì, hơn nữa, cậu cũng phải xin lỗi tôi!”
Sinh ra trong nhà họ Hàn nên có một sô việc hắn không thể làm được, ví dụ như xin lỗi hay quỳ xuống!
Một khi Hàn Tùng quỳ xuống nhận sai, chuyện này mà đến tai những bậc cha chú trong nhà thì đời này hắn chỉ có thể trở thành một người bình thường trong dòng tộc mà thôi!
Tuy người bình thường trong nhà họ Hàn cũng giàu hơn người bên ngoài gấp mười, gấp trăm lần.
Thế nhưng, hắn không ch] muốn thê!
Sự ganh đua của một thanh niên tài giòi trong nhà họ Hàn khiến hắn không thể chịu nhục!
Nêu người này biết nhà họ Hàn ở Giang Bắc thì hắn tin chắc rằng đối phương sẽ đồng ý với mình.
Dù sao, hắn đã nhún nhường đến mức này, đối phương cũng không có lý do gì để từ chối!
Bởi vì, mặc dù anh mạnh đấy, nhưng ở trước mặt một dòng tộc khổng lồ thì cũng chỉ như tờ giấy thôi!
Điều này giống như một tướng quân thời cổ, bọn họ có sức mạnh vô địch, nhưng cũng chỉ là một vị thần dưới trướng vua! Muốn giết họ, cũng chỉ là một câu của vua mà thôi.
“Trần Đức, đồng ý đi!”
“Trần Đức, nói xin lỗi thì chuyện hôm nay sẽ được giải quyết!”
Tống Thiên Long, Tống Thiên Hổ đứng cạnh khuyên hết nước hết cái, gặp phải nhà họ Hàn, họ vốn đã hết sức tuyệt vọng.
Mà giờ, thấy một tia hy vọng, họ lập tức tỉnh táo lại.
Hai người thà rằng Tống Ngữ Yên quản lý cả nhà họ Tống, cũng không muốn bị nhà họ Hàn nuốt hết.
Cả hai không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ Trần Đức, hối anh xin lỗi:
“Đắc tội nhà họ Hàn sẽ không có kết quả tốt đâu! Trần Đức, cậu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Ngữ Yên chứ!”
“Trần Đức, nói xin lỗi là xong hết mọi chuyện rồi!”
Hai người đều vô cùng lo lắng, nếu không phải không
đánh lại Trần Đức thì đã sớm đè đầu anh xuống, ép anh xin lỗi rồi.