Nhất định phải giết chết tên này, nếu không, ngày sau làm thế nào để đám sâu kiến này phục tùng hắn ta được?
Động tác của Hàn Công Quyết cực nhanh, mặc dù Trần Đức đứng cách hắn ta ba mét, nhưng chỉ trong một nhịp thờ, hắn ta đã xuất hiện trước người anh.
Sắc mặt Tống Ngữ Yên lập tức thay đổi, cô ấy muốn ngăn cản những đã không còn kịp nữa.
Lúc này đây, cô ấy mới phát hiện, đối với Hàn Công Quyết ngay cả tư cách để hắn ta bước qua xác mình, cô ấy cũng không có.
“Trần Bát Hoang, anh cẩn thận!” Tống Ngữ Yên vô cùng hoảng sỢ.
Nắm ngón tay Hàn Công Quyết quặp lại thành trảo, chộp về phía yết hầu Trần Đức.
Với sức mạnh của hắn ta, một chiêu này đủ để bóp nát yết hầu kẻ ngông cuồng trước mặt.
“Trần Bát Hoang à? Đúng là lãng phí cái tên!”
Trong mắt Hàn Công Quyết, tên Trần Bát Hoang này chắc chắn sẽ không thoát khỏi công kích của hắn ta.
Bởi vì… Trần Bát Hoang chỉ là một người của thế tục.
Nói ngắn gọn, đó là người thường.
Một con sâu cái kiến mặc cho những võ giả như bọn họ chà đạp, dù có giết chết cũng không phải đền mạng.
Mà con sâu cái kiến thì sao trốn thoát được?
Thế nên, hắn ta có lòng tin chi một chiêu có thể xóa sổ được Trần Đức.
Trần Đức đứng yên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
“Con sâu cái kiến có thể chết trong tay tao… đó là phúc phận của mày!”, Hàn Công Quyết cho rằng Trần Bát Hoang đã bị dọa sỢ, trên mặt hắn ta lộ vẻ mỉa mai cùng miệt thị.
“Ổ!”
Bỗng nhiên, Trần Đức “ố” lên một tiếng, ngay sau đó, anh ngước mắt nhìn thẳng vào Hàn Công Quyết.
Đôi mắt kia vô cùng bình thản và tỉnh táo, sâu không thấy đáy, khiến người ta khó mà đoán được.
Một ánh mắt khiến Hàn Công Quyết kinh sỢ, cảm giác bất an chợt trào lên.
Tuy nhiên, hắn ta cũng không dừng tay, mà càng thêm dùng sức.
Một con sâu cái kiến lại khiến lòng hắn ta xao động, đây là chuyện vô cùng nhục nhã.
Ngay sau đó…
Đúng như những gì Hàn Công Quyết tưởng tượng, năm ngón tay của hắn ta chộp lấy cổ Trần Đức.
Kê đó… hắn ta bóp mạnh.
Trong tích tắc, sắc mặt Hàn Công Quyết thay đổi.
Hắn…
Kỉnh hoàng…
Phát hiện…
Năm ngón tay mình không rách nào đâm rách da thịt người trước mắt.
Sao có thể?
Hắn ta vô thức dùng thêm sức, sức mạnh toàn thân cùng tụ lại ở bàn tay.
Sức mạnh tương đương 150kg…
Một trăm năm mươi kg có thể phá nát một tảng đá lớn, bẻ cong sắt thép, nào phải chuyện đùa!
Đừng nói là người, dù là một đống sắt cũng bị hắn bóp méo!
Nhưng.
.
Trần Đức vẫn không hề hấn gì, thản nhiên đứng đó.
Hàn Công Quyết hoảng sỢ nhìn anh, cứ như gặp quỷ: “Sao có thể…”
“Võ giả chỉ có chút bản lĩnh đó à? Đúng là làm người ta thất vọng…” Trần Đức bĩu môi.
Võ giả!
xưng hô oai phong biết bao nhiêu!
Cứ như nhân vật chính vậy, vừa ra đã giết chết Hồ
Thái Huyền, rồi tỏ thái độ khinh thường cái này, miệt thị cái kia.
Kết quả…
Thứ đồ này ấy à?
Quả thật khiến Trần Đức thất vọng cực độ!
Trong lúc nói chuyện, Trần Đức bỗng nhiên ra tay bắt lấy cánh tay Hàn Công Quyết kéo khỏi cổ mình.
Kê đó, anh dùng sức giật mạnh.
“Răng rắc… soạt…”
Cả cánh tay Hàn Công Quyết cùng ống tay áo cứ thế bị Trần Đức kéo ra.
Đúng vậy, không phỉ bị chém, cũng không phải bị cắt, mà là tươi sống xé rách.
“Hồ Thái Huyền đã nói với mày là không khiêm tốn sẽ chết rất thảm… Sao mày không nghe hả?” trong tay còn cầm cánh tay đang run rẩy của Hồ Công Quyết, Trần Đức vẫn bình thản như cũ, âm u nói.