“Á!”
Ngay sau đó, vệ sĩ đó chợt hét lên vì Hồ Thái Huyền đã giật lấy con dao, nắm lấy tay anh ta, rồi thuận tay bẻ một cái, cả cánh tay anh ta lập tức phát ra một tiếng rắc, trực tiếp bị bẻ gãy!
“Bốp!”
Gần như cùng lúc đó, một chân của vệ sĩ khác cũng đá thẳng vào cẳng chân của Hồ Thái Huyền.
Đáng tiếc, cảnh ông ta bị ngã sấp xuống cũng không xuất hiện!
Ông ta vẫn sừng sững như một ngọn núi! Hoàn toàn chẳng coi một đá ấy ra gì.
Trong 0,1 giây đó, Hồ Thái Huyền đã cầm con dao găm kia, trở tay đâm vào bả vai của người cầm đầu!
“Phụt!”
Cũng là vị trí bị Hồ Thái Huyền kéo mất một miếng thịt, lúc này, bị dao găm đâm sâu vào, xương bả vai của anh ta trực tiếp bị chặt đứt!
Song, Hồ Thái Huyền cũng không quay đầu lại, né một quyền ở đằng sau, rồi chộp lấy tay anh ta, dùng sức vung một cái.
Cả người vệ sĩ kia trực tiếp bị vung lên, xoay một trăm tám mươi độ từ đằng sau đến đằng trước, bịch một tiếng nện lên người vệ sĩ gạt chân ông ta!
“Á!”
Động tác của ông ta quá nhanh, mọi thứ chỉ xảy ra trong vòng chưa đến 10 giây, bốn người đã hét lên thảm thiết, nhẹ nhất cũng là gãy xương, không đứng dậy nổi.
Còn Hồ Thái Huyền thì vẫn vững như thái sơn, đứng sừng sững tại chỗ, mở miệng nói:
“Phối hỢp ăn ý đó, tiếc là… ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối thì mọi thứ đều là uổng phí”.
“Ông…”, vệ sĩ cầm đầu hoảng sỢ nhìn chằm chằm Hồ Thái Huyền: “ông không phải người thường, là…võ giả?”
“Cậu còn biết võ giả à?”, trên mặt Hồ Thái Huyền lộ vẻ kinh ngạc, có điều giây lát đã trở nên khinh bỉ: “Đúng thế, tôi là võ giả, nếu đã biết, còn chưa cút?”
Võ giả!
Người bình thường là không thể biết được!
Chỉ có rất ít người biết sự tồn tại của họ, mà dù họ có biết, cũng rất khó mà gặp được.
Sự chênh lệch giữa họ giống như là một chuyên gia với em bé lên ba.
Mà em bé thì sẽ không bao giờ biết đến chuyên gia là người như thế nào.
Mặc dù biết thì cũng khó mà gặp được.
Người thường, không có công pháp truyền thừa thì chẳng thể nào trở thành võ giả.
Vì vậy, truyền thừa cực kỳ quý giả, dẫn đến võ giả cũng hết sức hiếm thấy!
Vệ sĩ này không ngờ mình lại chọc tới một võ giả, anh ta biết sự đáng sỢ của họ, nên giờ sắc mặt cũng trở nên hết sức khó coi, âm u như bầu trời đêm!
“Cô chủ…”, anh ta nhịn đau, nhìn Tống Ngữ Yên nói:
“E rằng chúng tôi không thể thực hiện mong muốn của chủ tịch Tống, đại sư Hồ này là người mà chúng tôi không thể chọc nổi!”
Vệ sĩ cầm đầu nói xong bèn dẫn theo ba người khác xấu hổ rời khỏi nhà họ Tống.
Có võ tham gia vào chuyện này thì họ đã không còn tư cách nhúng tay vào!
Sắc mặt Tống Ngữ Yên lập tức trở nên khó coi, trong con ngươi lộ ra vè hoảng loạn.
Lẽ nào, mình không thể bảo vệ được những gì mà bố để lại thật ư?
CÔ ấy không cam lòng!
Võ giả…
Cô ấy cũng biết sự tồn tại của họ, hồi trước đôi khi có nghe thấy Tống Thiên Vũ nhắc tới, nhưng không ngờ Hồ Thái Huyền lại là loại người đó.
Cuối cùng cô ấy cũng biết tại sao Hồ Thái Huyền có thể chiến thắng vương Thông.
Võ giả ư?
Trần Đức lộ ra vẻ khó hiểu, đó là gì? Sao anh chưa từng nghe nói đến?
“Ha ha, đại sư Hồ quả nhiên là đại sư Hồ, ở trước mặt ông, mấy con kiến ấy hoàn toàn chẳng là cái đinh gì”, Tống Thiên Hổ cười to, khen: “Không ngờ đại sư Hồ lại là võ giả cao quý!”
“Lo làm chuyện của mấy người đi”, đại SƯ Hồ chằng muốn nói chuyện với loại người như Tống Thiên Long, Tống Thiên Hổ.
Nêu không phải hồi xưa thiếu người ta thì hôm nay ông ta sẽ không đến đây.