Hồng Trung Hà không giàu có, nhưng là người có quen biết rộng, dù Trương Thiên Dương có làm khó thì cũng không dám dễ dàng ra tay với ông ta.
Ông lão này có địa vị cực cao, tuy tuổi đã hơn sáu mươi, nhưng từ trong xương vẫn mang theo sự ngạo nghễ của một thê hệ thầy thuốc Trung y cổ hủ, việc ông ta xin lỗi Trần Đức quả thực khiến người khác cảm thấy bất ngờ.
“Ông đứng lên đi”, Trần Đức không phải người tính toán chi li, huống hồ ngày đó, Hồng Trung Hà cũng không nói gì quá đáng, ông ta chỉ bày tỏ sự nghi vấn mà thôi.
Anh đích thân đỡ Hồng Trung Hà dậy: “Là một bác sĩ, việc ông đề ra nghi vấn là chuyện rất bình thường, không cần phải xin lỗi”.
“Cảm ơn cậu Trần” Hồng Trung Hà thở phào, rồi nói tiếp: “Cậu Trần, tôi còn có một yêu cầu quá đáng!”
“Ông nói đi!”, Trần Đức nói.
“Hôm nay cậu đến là để trị bệnh cho chủ tịch Trương, có đúng không? Tôi xin cậu cho tôi được hỗ trợ, liệu có được không?”
Nói xong, Hồng Trung Hà nhìn Trần Đức bằng ánh mắt
Y học thời nay tuy là cộng hưởng, nhưng trên thực tế vẫn có nhiều thủ pháp độc môn, mà những thủ pháp này vốn không truyền cho người ngoài, đặc biệt là Trung y.
Đây là một trong những lý do khiến Trung y Hoa Hạ ngày càng tuột dốc suốt mấy ngày năm nay.
Thế nên, ông ta mới nói đây là yêu cầu quá đáng.
Trên thực tế, từ tận đáy lòng ông ta không hề ôm một chút hi vọng nào.
“Có thể!”
Hồng Trung Hà vừa dứt lời, Trần Đức lập tức đáp ứng: “Tuy nhiên, không cần ông hỗ trợ gì cả, cứ đứng bên cạnh xem là được”.
Hồng Trung Hà ngẩn người, thái độ dứt khoát của Trần Đức khiến ông ta vô cùng kinh ngạc, sau đó không khỏi cười khổ… là ông ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Hồng Trung Hà có hơi hổ thẹn, đồng thời cũng rất phấn khích: “Cảm ơn cậu Trần đã bằng lòng!”
“Các người ra ngoài trước đi!”
Cảnh tượng sắp tới có chút đáng sỢ, vì thế Trần Đức liền mời ba người Nhan Như sơ, Trương Hân Nhiên cùng Quan Hổ ra khỏi phòng.
Còn Hồng Trung Hà thì đứng bên cạnh quan sát.
Trần Đức đỡ Trương Thiên Dương nằm xuống, rồi cầm lấy thuốc tê bên cạnh tiêm vào tay ông ta.
Kê đó, anh lấy ra ngân châm trong cái hòm do Sửu gia để lại.
Ngân châm có dài có ngắn, không có cây nào giống cây nào.
Trần Đức cởi áo Trương Thiên Dương ra, sau đó đâm
vào huyệt vị ở bụng, đầu cùng với chân.
Những nơi không tiêm thuốc tê cũng đâm hai cây ngân châm.
Bên cạnh, cả người Hồng Trung Hà run lên, ông ta chưa từng thấy người thanh niên nào gan dạ như vậy.
Chỉ bằng mắt thường mà cũng dám châm kim vào đầu, phải biết, não người có rất nhiều dây thần kinh phức tạp, chỉ cần sai một ly, có thể bệnh nhân sẽ mất đi một vài giác quan.
Còn ở bụng thì có ba huyệt Thiên Trung, cưu Vĩ, cự Khuyết.
Ba huyệt này càng không cho phép xảy ra vấn đề, nếu không có thể gây ra tử vong.
Những huyệt vị này đều bị Trần Đức dùng ngân châm thật dài đâm xuống.
Mỗi một cây châm đâm xuống, tim Hồng Trung Hà sẽ nảy lên một cái.
Ông ta giật mình thảng thốt, mấy lần muốn nói lại thôi.
Bởi vì vẻ mặt Trần Đức rất kiên định, ung dung, bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn.
Mỗi một cây châm đâm xuống đều không có chút sai lầm nào.
Thủ pháp như thế thật sự khiến Hồng Trung Hà nể phục.
Đây mới chỉ là một thanh niên hơn hai mươi mà thôi!
Phải biết, ngay cả ông ta, mỗi một lần sử dụng ngân châm để đâm vào huyệt vị mấu chốt cũng không dám bạo tay như thế.
Ông ta chăm chỉ học tập Trung y suốt bốn mươi năm, vậy mà trình độ bốn mươi năm lại không bằng một thiếu niên hơn hai mươi.