Chỉ trong một khoảnh khắc, không thấy rõ người nọ là ai.
“Đoàng!”
Một tia sét nữa xẹt qua.
Lúc này đây, bóng người kia đã ung dung đến gần, chỉ cách chỗ bọn họ không đến năm mét.
Rốt cuộc, khuôn mặt bên dưới cây dù đen cũng hiện rõ trước mắt mọi người.
Đó là một khuôn mặt trè trung, từng đường nét như được điêu khắc kỹ lưỡng.
Anh lộ vè thờ ơ, ánh mắt hờ hững nhìn về phía trước.
Trong tay anh còn cầm một cái chai sắt nhỏ.
Thỉnh thoảng, anh dốc ngược nó lên, hớp hai ngụm.
Có thể nghe thấy mùi rượu thoang thoảng.
Hiển nhiên, trong cái chai sắt kia đựng rượu.
Nhìn thấy dáng vẻ của anh, Wolf cùng Boar đều vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ chỉ là một tên thanh niên độ khoảng 20 tuổi.
Một kẻ như vậy lại có thể dùng dao găm đâm xuyên qua tay Wolf?
Trùng hợp.
Chắc chắn là trùng hợp.
Ngay lập tức, Wolf quyết định phải giết tên này, nếu không, để chuyện này truyền ra ngoài, đám người trong tổ chức Gai Độc mà biết được, không cười chết gã mới lạ!
Hai tên sát thủ đều cho rằng đó là trùng hợp.
Tống Ngữ Yên, Diệp Khánh Ngôn cùng với Rose cũng vậy, khi thấy rõ người đến là ai, hi vọng trong mắt bọn họ lập tức biến thành thất vọng.
Trần Đức, Trần Bát Hoang.
Các cô không ngờ Trần Đức lại đến một mình, lẽ ra anh nên báo cảnh sát mới đúng.
Một mình chạy đến đây để chịu chết à?
“Trần Bát Hoang, anh tới làm gì, đi mau!”
Tống Ngữ Yên la lớn, tuy cô ấy không thích Trần Đức, thế nhưng cũng không muốn lại có thêm một người chết bời cô ấy và nhà họ Tống.
“Trần Bát Hoang, anh…”, Diệp Khánh Ngôn muốn nói lại thôi, cuối cùng, cô ấy im lặng, cứ tưởng Trần Đức sẽ là hi vọng cuối cùng của mọi người, có ai ngờ anh ta lại đến một mình.
“Một mình anh ta đến làm gì? Chịu chết à?”
Rose thầm thở dài, học trò của cô, sao cô không biết được chứ?
Cô thật sự không ngờ ở thời điểm mấu chốt, cậu ta lại chạy đến một mình…
Cô cũng có cách nghĩ giống với hai người Tống Ngữ Yên, Trần Đức một thân một mình đến khác nào đi tìm chết.
Cô biết rất rõ bản lĩnh của Wolf và Boar, hai người họ hỢp tác với nhau thì dù là hai mươi hay ba mươi người thường cũng chưa chắc địch nổi.
Thử hỏi một tên học sinh đến từ nông thôn sao có thể là đối thủ của bọn họ?
“Trần Bát Hoang, đi mau!” Tống Ngữ Yên hô to, cô ấy
muốn thừa dịp Trần Đức còn cách một đoạn, tìm cách giúp anh thoát thân.
Có điều…
Trần Đức dường như không hề nghe thấy, vẫn tiến về phía trước.
Mặc kệ cơn mưa tầm tã, anh vẫn nhàn nhã như đang đi dạo.
Mưa như trút nước, gió thét gào từng cơn.
Trần Đức cầm một cái ô màu đen, chầm chậm bước đi trong màn mưa.
Máu tươi hòa cùng nước mưa sóng sánh theo từng bước chân của anh.
Dường như anh không hề nhìn thấy những thi thể nằm trên mặt đất, cũng không chú ý đến chiếc xe sang trọng đã bị hư tổn, càng không nghe thấy tiếng gào khóc của Tống Ngữ Yên.
Anh đi thẳng về phía Wolf.
Đến khi cách khoảng nửa mét, Trần Đức mới dừng bước, ánh mắt anh vô cùng bình tĩnh.