Lúc này mới có thể nhìn rõ trên cơ thể cô không chỉ có một vết thương.
Có điều, ngay cả như vậy, cô cũng đã giết được một tên.
Cổ họng của một tên sát thủ đã bị cắt đứt hoàn toàn ngay khi cô ngã xuống đất.
Tên đó đã bị giết chết ngay tại chỗ.
Chỉ là người phụ nữ đó đã không còn sức lực nữa, lê bước chân nặng nề, khó khăn đứng lên khỏi mặt đất, nhưng lại ngã xuống.
“Haha…Rose…cô làm như vậy, có đáng không? Cô có biết là cô đã giết chết đồng đội của chúng ta, người từng cùng nhau chiến đấu không”.
Tên sát thủ mặc đồ đen từng bước từng bước đi về phía Rose, từ trên nhìn xuống, nói tiếng nước ngoài rất lưu loát: “Cô yên tâm, Bọ Cạp đã dặn là đừng giết cô, dù sao anh ta cũng từng thích cô, tôi sẽ đưa cô về, tiếp nhận phán quyết của Độc vương”.
Tuy Rose che mặt, nhưng đã từng là đồng đội, cùng thuộc tổ chức Gai Độc, đương nhiên gã áo đen cầm đầu có thể nhận ra cô.
Gã thờ ơ liếc nhìn Rose.
Trong đôi mắt màu xanh biếc không có bất kỳ cảm xúc nào.
Đó là sát thủ.
Sát thủ vô tình.
Dù đã từng là đồng đội, nhưng có chết ngay trước mặt cũng không mảy may ảnh hưởng đến bọn họ.
Đối với đám người này, chỉ có hoàn thành mục đích.
“Trói ả lại!”
Sau khi giao Rose cho người phía sau, gã đích thân đi đến chỗ ba người Tống Ngữ Yên.
Lúc này, các cô đang cô gắng đặt Tống Thiên Vũ lên xe.
Với sức hai người phụ nữ, muốn đỡ Tống Thiên Vũ đang bị thương nặng quả thật là chuyện cô hết sức.
Miễn cưỡng lắm bọn họ mới đặt ông ấy lên xe được, gã áo đen đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn.
MƯa quá lớn.
Sấm rền vang.
Hai cô gái không hề biết cuộc chiến đã kết thúc, càng không hay biết có người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Thấy cả hai cực khổ như vậy, gã áo đen cười châm chọc, thản nhiên nói: “Hai em gái vất vả rồi!”
Tiếng châu Á của gã không sỏi, lúc nói chuyện, âm điệu nghe có vẻ rất kỳ quái.
Nhưng loại âm điệu này hòa cùng tiếng mưa lại mang đến cảm giác tựa như ma quỷ.
Diệp Khánh Ngôn cùng Tống Ngữ Yên sững sờ nhìn gã, trong mắt đầy sỢ hãi cùng bất lực.
“Ngữ Yên, đi mau!”
Trong mắt Diệp Khánh Ngôn lóe lên tia tàn nhẫn, cô ấy tiến lên trước một bước, ngăn trước người Tống Ngữ Yên.
Tay chân cô ấy đều đang run lên từng hồi.
Đối mặt với gã áo đen này, Diệp Khánh Ngôn không có một chút tự tin nào, điều duy nhất cô ấy có thể làm chính là dùng tính mạng để ngăn cản đối phương.
Có lẽ cô ấy không nên làm như vậy, bời lẽ mối quan hệ giữ cô ấy và Tống Ngữ Yên, Tống Thiên Vũ chỉ là công việc, không nhất thiết phải bán mạng vì bọn họ.
Thế nhưng, Diệp Khánh Ngôn hiểu rõ tầm quan trọng của H2, mục đích của đám người này chính là công thức H2, nếu để bọn họ lấy được nó, không ai biết được tương lai sẽ phát sinh chuyện gì.
Cho nên, cô ấy quyết phải đấu với bọn họ đến cùng.
“Chị Khánh Ngôn…” Tống Ngữ Yên vô cùng xúc động, cô ấy không ngờ đến thời khắc mấu chốt, Diệp Khánh Ngôn lại che chở cho mình.
về tình về lý, cô ấy hoàn toàn có thể vứt bỏ hai người họ, sau đó chạy thoát.
Tống Ngữ Yên giật mình hoàn hồn, dần tỉnh táo lại, mưa to làm tóc cô ấy ướt đẫm, thoạt nhìn có hơi rối những lại càng thêm gợi cảm.
Khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ kiên
định, hoàn toàn không có ý định rời đi: “Chị Khánh Ngôn, hắn sẽ không để em đi!”
Tống Ngữ Yên hiểu rõ, Diệp Khánh Ngôn không thể ngăn được gã áo đen trước mặt, nếu cô ấy đi, chắc chắn Diệp Khánh Ngôn sẽ khó sống.
BƯỚC đến bên cạnh Diệp Khánh Ngôn, Tống Ngữ Yên nhìn thẳng vào mặt gã áo đen, tuy cô ấy rất sỢ hãi, nhưng vẫn giữ bình tĩnh nói: “Thả bọn họ đi, tôi có thể đưa anh công thức H2”
“Cô em, cô không có tư cách thương lượng với tôi!”
Giọng gã áo đen nồng nặc sát ý, không chút nào che giấu: “Tôi muốn công thức H2, và cả mạng cô em!”
“Trên đời này chỉ có hai người biết được công thức H2 hoàn chỉnh”,
.