Trong đó.
Có một cây kim bạc khiến Trần Đức chú ý.
Nói là kim bạc, nhưng thật ra toàn thân nó đen kịt, như bị ngâm trong mực, trên thân kim nhỏ bé còn được khắc một hoa văn mỉm cười.
Nếu không xem kỹ những họa tiết này thì hoàn toàn không thể tìm thấy chúng.
“Tử kim!”
Nhìn thấy cây kim màu đen này, Trần Đức bất giác thốt lên một tiếng.
Cây Tử kim này, Trần Đức đã nghe Sửu gia nhắc đến nhiều lần, cây kim này có độc tính cao, nó được Sửu gia tạo ra bằng cách sử dụng hơn hai ngàn loại chất độc kết hỢp với nhau bằng một phương pháp đặc biệt.
Ai bị nó đâm, chắc chắn sẽ chết!
Nó đã được Sửu gia sử dụng như một vũ khí ẩn.
Không biết bao nhiêu người đã mất mạng dưới mũi kim này.
Trần Đức không ngờ Tử kim lại nằm trong chiếc hộp gỗ này, anh cầm cây kim lên nhìn trái nhìn phải: “Không biết nó có thực sự thần kỳ như Sừu gia đã nói hay không”.
Anh cẩn thận cầm cây Tử kim trên tay, sau khi quan sát kỹ lưỡng liền đặt nó sang một bên.
Trần Đức đã hạ quyết tâm, nếu có cơ hội anh nhất định phải thử sự thần kỳ của cây Từ kim này.
Ngay sau đó, anh kiểm kê hết một lượt những thứ còn lại, đa sô đều là những thứ nhỏ bé kỳ lạ, ngoài ra còn có một sô lọ thuốc và những loại thuốc tương tự, thuốc độc cũng có, thuốc cứu người cũng có.
Tổng cộng mười hai lọ, mỗi lọ đều được ghi tên, Trần Đức chỉ cần nhìn là biết cách sử dụng thế nào.
Sau khi thu dọn đồ đạc bên trong chiếc hộp gỗ, cuối cùng, anh mới cầm lấy lá thư của Sửu gia mở ra xem:
“Bát Hoang, tôi tin rằng khi cậu đọc được bức thư này thì tôi đã đi đến một thế giới khác, âm dương cách biệt, bảo trọng!”
Chỉ một câu duy nhất.
Chỉ có một câu đơn giản như vậy.
Không có lời dặn dò nào cả.
Nói cách khác, cần dặn dò thì ông ta đều đã dặn dò Trần Đức trước rồi, bức thư này chỉ là muốn nói lời từ biệt với Trần Đức.
“Sửu gia, ông yên tâm đi, con đường của ông, tôi sẽ giúp ông đi tiếp”.
“Bùm!”
Đột nhiên, một tiếng sấm dữ dội vang lên ở phía cửa sổ.
Một tia chớp xẹt ngang qua bầu trời đêm.
Cơn mưa mùa hạ nói đến là đến, bên ngoài cửa sổ lập tức vang lên từng đợt tiếng mưa rào.
Trần Đức lấy bình rƯỢu ra, đổ một ít xuống đất, sau đó uống hết rượu còn lại trong bình rượu nhỏ.
Biết tin Sửu gia đã ra đi, cho dù Trần Đức có một trái tim mạnh mẽ nhưng lúc này anh cũng cảm tháy hơi khó chịu, nghĩ đến những chuyện cũ lúc ờ trong tù mà lòng buồn rười rượi, ngồi trên sô pha không nói gì hồi lâu.
“Ù ù”.
Đột nhiên…
Điện thoại di động của Trần Đức rung lên, vậy mà lại là cuộc gọi của Diệp Khánh Ngôn.
“Có chuyện gì sao?”, cầm điện thoại lên, tâm trạng Trần Đức không được tốt cho lắm, không nói nhiều lời.
“Trần…Trần Đức…nhanh đến, cứu chúng tôi…”, giọng nói ngắt quãng và yếu ớt của Diệp Khánh Ngôn phát ra từ đầu bên kia của điện thoại.
“Xảy ra chuyện gì thế” sắc mặt của Trần Đức chùng xuống, trong lòng biết đã có chuyện không ổn.
“Nhanh đến…núi Hồng Nha!”
Mưa lớn đổ xuống quét sạch hơn nửa thành phô Tần, trời đã khuya, hầu như không còn người đi đường.
Nước mưa chảy dọc theo sườn dốc của núi Hồng Nha trút xuống đường cái, thỉnh thoảng còn có sấm sét trên bầu trời.
Trên đường cái gần đồi núi.