Lúc này,
Phi Ưng, Phi Ưng, cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt của người trước mặt.
Ngay lập tức.
Đồng tử của hắn tràn ngập vè kinh hãi và kinh hãi!
Làm thê nào mà.
.
Khuôn mặt trước mắt.
Hắn sẽ không thể quên.
Chết cũng không thể quên! !
Sáu năm trước.
Chính vì người này mà hắn phải từ biên cương trờ về, làmvệ sĩ riêng!
Trước khi Phi ưng kịp phản ứng, Trần Đức đã dùng sức bóp vào lòng bàn tay hắn, lòng bàn tay Phi ưng run lên, năm ngón tay vô tình buông lỏng.
Con dao găm cong rơi khỏi tay hắn, Trần Đức liền bắt lấy nắm trong tay.
Sau đó.
Xoay tay đâm một nhát!
Phun!
Con dao găm đột ngột xuyên qua vai Phi ưng
“A!”
Phi ưng kêu lên một tiếng thét điếc tai, kinh hãi nhìn con dao găm trên vai, trong mắt hiện lên vè sỢ hãi.
Tất cả diễn ra quá nhanh, chỉ gần ba mươi giây.
Khi hắn ta hét lên, mọi ngưòỉ đều không biết chuyện gì đang xảy ra.
Phi ưng hung hãn mà mọi ngưòi thấy lúc nãy, bây giò lại nửa quỳ trên mặt đất, một tay che vai.
Từ những kẽ hờ giữa những ngón tay che phủ vai, những tia máu ứa ra.
Lúc này
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Chuyện gì đã xảy ra?
Cao Lâm, Khương sơ Nhiên, Trần Lập, Hồ Minh Đào, Tô Sinh Hải, ai ai cũng choáng váng và đầy kinh hãi.
Miêu Triều Hải ban đầu khá sỢ hãi, nhưng khi nhìn
thây con gái vẫn ổn, trái tim đang căng thẳng của ông đã nhẹ nhõm hơn.
Phi ưng quỳ xuống bên cạnh Cao Hiểu Nguyệt, Cao Hiểu Nguyệt sỢ hãi hét lên, dưới đủ loại áp lực, cuối cùng bà ta cũng không chịu nổi mà ngất đi, bất tỉnh.
Miêu Tiểu Thanh đang nhắm mắt, nghe thấy tiếng hét, cô vốn đã bị thương, nghi ngờ mở mắt ra lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.
“Đừng sỢ, anh ờ đây.
”
Trần Đức nói nhò bên tai cô, sau đó, đứng ở trước mặt cô nhìn Phi ưng: “Lấy một tay của mày, mày có ý kiến gì không?”
“Không… Không có, cậu Hoang, tôi không có ý kiên!” sau lưng Phi ưng lạnh toát, đối mặt với người trước mặt, vè khát máu trước kia hoàn toàn biến mất, không dám gây chuyện.
Cậu Hoang?!
Khi mọi ngươi nghe đến tên của anh ây, họ đều không thể giải thích được.
Hắn
Đang gọi người thanh niên đó sao? !
Miêu Triều Hải và Miêu Tiểu Thanh hai mắt lóe lên vè kinh ngạc.
Trong toàn bộ khách sạn, chỉ có hai người họ biết,
Người đàn ông này,
Họ Trần
Tên Đức
Tự Bát Hoang
Trần Bát Hoang!
“Mày nghĩ rằng bô mày đến là có thể cứu mày sao?”, Trần Đức cúi đầu nhìn Diệp Phàm đang xanh xao dưới chân.
“Khò khạo….
”
Giọng nói như tát xuống mặt Diệp Thế Long, Trần Đức từ từ nhấc chân lên, lại giẫm lên cánh tay bị thương của Diệp Phàm một lần nữa.
Aaaa! ! !! ”
Chân của Trần Đức đạp xuống, Diệp Phàm lại hét lên, nước mắt không ngừng chảy.
“Bố ơi! Giúp con với !!!”
Lúc này Diệp Phàm vô cùng đau đớn
Rất khó để điều khiển, cơn đau như xé nát khiến hắn ta sống không bằng chết.
“Dừng lại!”