Ngày trước cô cũng có nghe nói việc của Diệp Thiên, cô lo lắng nhà họ Diệp biết Diệp Thiên chưa chết, sẽ lại ra tay lần nữa, nhưng giờ có Thi Tú Vân bảo vệ, ít nhất nhà họ Diệp không dám táo tợn như vậy nữa.
Có vẻ nhận ra tâm sự của Hoa Lộng Ảnh, Diệp Thiên xoa đầu cô.
“Yên tâm đi Tiểu Ảnh, dù không có mẹ anh thì anh cũng chẳng coi nhà họ Diệp cỏn con ra gì”.
Nghe thấy giọng điệu ngang ngược khinh thường của Diệp Thiên, Hoa Lộng Ảnh gật đầu cưòi khẽ, cách chín năm, Diệp Thiên không hề nhụt chí vì bị phế võ mạch, mất hết võ công, trên gương mặt Diệp Thiên, cô vẫn có thể thây được sự tự tin ngập tràn.
Con ngưòi dù đi tới đâu, chỉ cần vẫn tự tin thì linh hồn vẫn còn.
Dù Diệp Thiên lúc này không có gì hết, võ công mất hết, cô cũng tin Diệp Thiên cuối cùng vẫn vùng lên lại.
“Anh Thiên”.
Cô nắm tay Diệp Thiên, ngữ điệu nghiêm nghị.
“Dù anh không luyện võ được nữa, không đạt được nguyện vọng ngày xưa, trờ thành cường hào giới võ đạo, nhưng em tin ở những mặt khác chắc chắn anh sẽ tiến xa.
Để em thay anh hoàn thành nguyện vọng cưởng hào giới võ đạo”.
Nghe thây giọng điệu vô cùng chân thành của Hoa Lộng Ảnh, cậu biết Hoa Lộng Ành cho rằng cậu không thể tu luyện võ công, đang an ủi cậu, nhưng cậu không giải thích, chỉ mỉm cưòi gật đầu.
Trên Tây sơn, Diệp Vân Long đứng ở lưng chừng núi,
nhìn cái hô sâu rộng hơn mươi trượng trên mặt đất, trong lòng hoang mang không thôi.
Xác của nhóm ngươi đại sư muay Thái cổ đã được xử lý nhanh chóng, nhưng ông ta chưa rời đi, chỉ chìm trong suy tư.
“Xét chung ở thủ đô, người có thể giết chết năm chí tôn bằng một chiêu, ngoài tôi ra thì có không quá năm người, nhưng tôi biết năm người này, nếu là họ thì chắc sẽ nói với tôi, như vậy thì tối qua chắc chắn không phải một trong năm người họ ra tay”.
“Rốt cuộc là ai chứ?”.
Trong lúc ông ta trầm ngâm thì điện thoại bỗng đổ chuông, là Diệp Tinh gọi đến.
“Bố”.
Giọng Diệp Tinh vang lên từ đầu dây bên kia.
“Mẹ vừa chủ động gọi điện nói với con bà ấy nói hôm nay sẽ về nhà họ Diệp”.
Diệp Vân Long nghe vậy thì ánh mắt sửng sốt, mang theo niềm vui khó giấu.
“Con nói gì? Bà ấy sắp về nhà họ Diệp? Bà ấy bằng lòng về thật sao?”.
Giọng điệu Diệp Tinh không quá vui vè, ngược lại nặng nề hơn mấy phần.
Bà ấy còn nói… sẽ dẫn một người về nhà”.
“Dần một người về nhà sao?”
Ánh mắt Diệp Vân Long đanh lại.
Thi Tú Vân từ chín năm trước rời khỏi nhà họ Diệp, tới chùa Cửu Long chuyên tâm lễ Phật, trong khoảng thời gian đó chưa từng về nhà họ Diệp lấy một lần!
Vậy mà hôm nay lại trong trạng thái bình thường, chủ động yêu cầu quay về nhà họ Diệp.
Hơn nữa, bà ấy còn dẫn theo một người quay về.
Câu nói này khiến ngươi khác không khỏi suy nghĩ.
Bà ấy nói đưa người về nhà thì chứng tỏ bà ây đang cho rằng nhà họ Diệp chính là nhà của người đó, nhưng nhà họ Diệp dù là nhánh chính hay nhánh phụ thì hôm nay cũng đều có mặt đông đủ, sao cần bà ây dẫn ai về chứ?
“Lẽ nào…Thật sự là Thiên Nhi sao?”
Diệp Vân Long tái mặt, tắt điện thoại.
Ông ta nhìn thiền viện trên đỉnh núi, định lên hỏi cho rõ ràng nhưng cuối cùng cũng dừng bước.
Mọi điều đúng sai chỉ cần đợi thêm vài tiếng nữa là sẽ có kết luận.
Trong lớp học, thầy chủ nhiệm đã tới.
Hoa Lộng Ảnh là trỢ lý giáo sư của khoa Kiến trúc cảnh quan nên phải làm tốt công việc chuẩn bị cho chủ nhiệm.
Diệp Thiên ngồi dựa vào ghế.
Ba ngưòi Tề Văn Long ở bên cạnh không khỏi giơ ngón tay cái về phía cậu.
“Diệp Thiên, khéo sau này phải gọi cậu là đại ca mất.
Trò đùa này của cậu, chơi lớn thật đây!”
Tới bây giờ mà ba người bọn họ vẫn chưa hoàn hồn.
Bọn họ có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu một nữ thần hào môn cao vời vợi như Hoa Lộng Ành sao lại có thể sà vào lòng Diệp Thiên thẹn thùng e lệ như vậy chứ?
“Tôi và cô ấy quen nhau từ nhỏ, mọi người không cần suy nghĩ một cách khoa trương như vậy!”
Diệp Thiên cưòi thản nhiên với ánh mắt điềm đạm.
Chín năm trôi qua, Hoa Lộng Ảnh vẫn là Hoa Lộng Ành, không hề thay đổi.
Họp lốp vô cùng đơn giản.
Chủ nhiệm lớp ngoài dặn dò vài việc liên quan tói quân sự ra thì bắt đầu để các bạn học lần lượt giới thiệu về bản thân.
Người đẹp của khoa Kiến trúc cảnh quan không ít.
Mặc dù không phải ai cũng là tuyệt sắc như Hoa Lộng Ành nhưng cũng là những người đẹp mà trăm người mới lựa được một.
Phần lớn sinh viên nam đều dũng cảm giới thiệu trước, thật chỉ muốn kể hết về lai lịch của toàn gia đình.
Ngay cả Lý Phong và vương Triều Hải cũng nói thêm vài câu, chỉ duy nhất có Diệp Thiên là nêu mỗi tên mình.
Diệp Thiên giới thiệu đơn giản, ngắn gọn nhất.
Thế nhưng bạn học trong lớp lại chú ý vào cậu nhiều nhất.
Họ rất hiếu kỳ về thân phận thật sự của cậu.
Tất cả đều muốn biết tên nhóc này rốt cuộc có tài cán gì mà lại có thể khiến hoa khôi sô một của trường phải xao động như vậy.
Diệp Thiên không rảnh để ý tới đám đông.
Lúc này cậu đang nghĩ về chuyện của nhà họ Diệp
Sau bữa cơm trưa, cậu định đi tới chùa Cửu Long cùng Thi Tú Vân quay về nhà họ Diệp – về lại nơi mà từng
khiến cậu tự hào nhưng giờ thì khinh bỉ đó.