Cậu vừa dứt lời, bỗng lấy một vật ra đặt trước mặt Hoa Lộng Ành, trong mắt lóe lên sự dịu dàng.
“Đeo thử cái này xem?”.
Hoa Lộng Ành nhìn chăm chăm, sững ngưòi tại chỗ.
Trên chiếc bàn trước mặt cô, một chiếc khoen lon làm từ lon nước uống đang tỏa ra ánh sáng kì lạ không ngừng chuyển động.
“Đeo thử cái này xem!”
Diệp Thiên quay qua Hoa Lộng Ảnh, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng.
Kim Nhân Hi là cậu chủ hàng đầu của tập đoàn Kim Lăng.
Tập đoàn Viễn Dương là doanh nghiệp thương mại mạnh nhất của Kim Lăng.
Diệp Thiên vứt trả lại đồ của Kim Nhân Hi đủ để cho các bạn học cảm thấy kinh ngạc.
Diệp Thiên đưa tay vào trong ngươi lấy đồ.
Bọn họ còn tưởng cậu sẽ lấy ra món quà gì ghê gớm lắm, nào ngờ, cuối cùng lại lây ra một cái khoen lon.
Có người đã không nhịn được phải bật cười.
Một cái khoen lon hơn nữa nhìn còn có vẻ cũ kỹ, là phiên bản của tầm tám, chín năm trước, mang đi thu đồ phế liệu người ta còn không buồn nhận mà Diệp Thiên lại lấy ra so với chiếc vòng tay kim cương trị giá hàng triệu tệ của Kim Nhân Hi sao? Lại còn bảo Hoa Lộng Ảnh – công chúa nhà họ Hoa đeo thử xem nữa!
Tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Thiên bị điên thật rồi.
Tề Văn Long và vương Triều Hải cũng phải ôm mặt, quay đi, làm bộ như không quen Diệp Thiên.
Thật sự là bọn họ không muốn mất thể diện chút nào.
Diệp Thiên quen Hoa Lộng Ảnh vốn khiến bọn họ cảm thây vinh hạnh, nhưng bây giờ Diệp Thiên lấy ra một cái khoen lon thì là chuyên quái gì thê này?
Nếu như khiến Hoa Lộng Ảnh không vui, ngó lơ Diệp Thiên thì đối với bọn họ đây chắc chắn là một tổn thất vô cùng lớn.
Món quà của Kim Nhân Hi vốn bị trả lại khiến cậu ta điên lắm nhưng giờ thấy Diệp Thiên lây ra một cái khoen lon thì cũng bật cười.
“Ha ha!”
Cậu ta chỉ vào Diệp Thiên và ôm bụng.
“Cậu nhóc, không phải cậu đang đùa đây chứ.
Dù không có tiền thì cũng phải tặng thứ nhìn ra dáng chút chứ, lại đi tặng khoen lon, cậu tưởng cái khoen lon này là từ hành tinh khác tới đấy à?”
Câu nói của Kim Nhân Hi cũng nhận được không ít những nụ cười tới mức ôm bụng của các bạn học khác và họ nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt khinh bỉ.
Có không ít người đã để ý tới biểu cảm của Hoa Lộng Ảnh.
Hoa Lộng Ảnh nhìn cái khoen lon tới mức mất hồn, đôi mắt long lên, tay run rẩy dường như đang rất tức giận.
“Tên nhóc này xui rồi.
Cậu xem, đến ngay cả hoa khôi số một của trưởng cũng bị cậu ta chọc tức tới mức như vậy ỉ”
Đám con trai thầm lắc đầu, nhìn Diệp Thiên với ánh mắt như cười trên sự đau khổ của ngưòỉ khác và với biểu cảm như đang đợi kịch hay.
Tề Văn Long bừng tỉnh.
Cậu ta đang định không biết có nên lên tiếng thay Diệp Thiên giải thích với Hoa Lộng Ảnh hay không thì Hoa Lộng Ảnh đã lên tiếng trước.
Giọng cô yếu ót, hơi run rẩy, đôi mắt trở nên mơ màng.
“Thật sự là anh, thật sự…là anh rồi!”
Cô cầm lấy khoen lon, giống như nhìn thấy bảo vật quý hiếm và khẽ đưa lên trước mặt.
Phía mặt sau của cái khoen là chữ cái được khắc rõ ràng bằng đá.
Một giây sau, tất cả mọi người có mặt trong lớp đều há mồm trơn mắt, nín thở như có sét đánh ngang tai.
Trong mắt bọn họ, Hoa Lộng Ảnh – nữ thần cao quý, thánh khiết sô một lại dang rộng đôi tay lao về phía trước.
Dưới cái nhìn chăm chăm của đám đông, cô chẳng hề do dự, chẳng hề quan tâm, cứ thế lao vào lòng Diệp Thiên, và dưòng như dùng hết sức lực ôm chặt lấy cậu.
“Anh là đồ khốn, anh đúng là đồ khốn!”
“Tại sao, tại sao tối qua còn giấu em…Tại sao?”
“Em hận anh, Diệp Thiên, em hận anh!”
Một tay cô ôm chặt lấy lưng Diệp Thiên, một tay khẽ đánh cậu.
Những nắm đâm nhỏ như những hạt mưa đáp xuống ngực khiến cậu chằng cảm nhận được chút sức lực nào.
Có chăng chỉ là tiếng gào khóc thảm thiết của cô, giống như bao nhiêu uất ức của những năm qua được xả ra hết vậy.
Cả lớp học, ngoài tiếng khóc của Hoa Lộng Ành ra thì tất cả đều im lặng như tò.
Một lúc sau, một âm thanh như nứt gan nứt phổi, tràn ngập không gian rồi ánh mắt như mất hồn hiện ra như không thể thấu hiểu, không thể tha thứ!”
Hoa Lộng Ảnh là quốc sắc thiên hương, là tuyệt phẩm nhân gian, hơn nữa còn là con gái nhánh chính của nhà họ
nhân gian, hơn nữa còn là con gái nhánh chính của nhà họ Hoa, là công chúa cao tít không với tới, là nữ thần tuyệt phẩm trong mộng của vô sô ngươi.
Đến ngay cả cậu ấm của Kim Lăng như Kim Nhân Hi cũng đều muốn ăn một bữa mà không được.
Diệp Thiên, một tên nhóc ăn mặc tuềnh toàng, nhưng cũng khá đẹp trai thì sao lại có thể được Hoa Lộng Ành sà vào lòng, còn khóc tới mức xé gan xé phổi như vậy chứ?
Cảnh tượng này giống như người vỢ đã lâu không được gặp chồng vậy.
Giờ bỗng gặp lại chồng thì tình cảm bắt đầu bộc phát.
Một vài người hiểu về Hoa Lộng Ảnh thì càng kinh ngạc, chấn động hơn.
Nhà họ Hoa và nhà họ Diệp đã quyết định chuyên đính ước.
Hai hào môn hàng đầu cùng liên minh, và chồng chưa cưới của Hoa Lộng Ành chính là cậu âm Diệp Tinh sô một của Thủ Đô.
Ngày đính hôn của hai người sẽ được tổ chức vào tháng sau.
Nhưng bây giờ, người đàn ông mà Hoa Lộng Ảnh sà vào lòng lại không phải Diệp Tinh.
Tin tức này truyền ra ngoài thì không chỉ có toàn trường sôi sục mà đến ngay cả Thủ Đô e rằng cũng sẽ chấn động mất.
Còn ba người bạn cùng phòng của Diệp Thiên thì đúng là hóa đá!
“Ôi mẹ kiếp…”
“Cũng kích thích quá rồi đây!”
Tề Văn Long lắc đầu, cảm thấy ớn lạnh!
Kim Nhân Hi đứng ngây như phỗng, sợi vòng tay kim cương trong tay rơi xuống đất mà cậu ta cũng không phát hiện ra.
Hoa Lộng Ảnh tượng trứng cho sự cao quý, thanh khiết trong lòng cậu ta, là đại diện của nữ thần.
Cũng chính vì quá si mê Hoa Lộng Ảnh nên cậu ta mới mạo hiểm đắc tội với Diệp Tinh – cậu âm sô một Thủ Đô để bày tỏ với cô.
Nếu Hoa Lộng Ảnh chịu theo cậu ta thì cậu ta sẽ giao đâu ác liệt với Diệp Tinh, dùng sức mạnh của toàn bộ gia đình đối phó với nhà họ Diệp, và như vậy cậu ta cũng sẽ không chối từ.
Cậu ta đã kiên trì gần bốn tháng rồi mà không hề có hiệu quả.
Hoa Lộng Ảnh coi cậu ta còn không bằng một ngươi xa lạ.
Vậy mà vừa rồi Diệp Thiên, một tên vô danh tiểu tốt, chỉ lấy ra khoen lon xấu thậm tệ mà Hoa Lộng Ảnh lại khóc thút thít, sà vào lòng Diệp Thiên.
Đây là cái quái gì vậy?
Nêu không phải cảnh tượng trước mắt quá đỗi chân thật thì cậu ta còn cảm thây có khi mình đang nằm mơ!