“Nhìn kìa, đó là hoa khôi đẹp nhất trường, Hoa Lộng Ảnh!”
Tề Văn Long nhỏ giọng nói, trong mắt tràn đầy phân khởi.
Trong lớp cũng có không ít nam sinh hoan hô vui mừng, suýt chút nữa nhảy cẫng lên.
“Trời ạ, hoa khôi đẹp nhất trường lại học cùng lớp chúng ta, không phải đang nằm mơ chứ!”.
“Đúng là Hoa Lộng Ành rồi, vậy chằng phải sau này chúng ta có thể ngắm hoa khôi đẹp nhất trường mỗi ngày hay sao!”.
Vì sự xuất hiện của Hoa Lộng Ành mà cả thềm lớp học đều sục sôi.
Diệp Thiên gối hai tay sau đầu, dựa vào lưng ghế, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Một đêm không gặp, trên mặt Hoa Lộng Ảnh lại thêm vẻ buồn rầu.
Nhìn thấy Hoa Lộng Ảnh, Tề Văn Long thúc vào ngực Diệp Thiên, trêu chọc.
“Diệp Thiên, cậu xem, ai bảo cậu khoác lác, bây giờ top 5 hoa khôi trường có một ngươi học lớp chúng ta, tôi đoán trong ba người mà cậu quen không có Hoa Lộng Ành phải không?”.
Trong mắt cậu ta hiện lên vẻ trêu đùa, chỉ muốn vạch trần Diệp Thiên.
“Không, cậu đoán sai rồi, cô ấy chính là một trong số đó!”.
Diệp Thiên lập tức lắc đầu, sau đó trước ánh nhìn kinh
Diệp Thiên lập tức lắc đầu, sau đó trước ánh nhìn kinh ngạc của ba người họ, cậu bỗng giơ tay, vẫy chào Hoa Lộng Ảnh.
Hoa Lộng Ành vốn muốn ngồi ở hàng đầu, nhưng bỗng nhiên thấy có người vẫy tay, cô ngước mắt nhìn thì nhận ra là Diệp Thiên.
“Là anh ấy?”.
Cô chấn động, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Không biết vì sao gặp lại Diệp Thiên, cảm xúc của cô lại không ngừng dâng trào, khác với cô thường ngày.
Nếu là ngươi đàn ông khác vẫy tay với cô, cô đã không quan tâm, nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiên vẫy tay, cô lại gật đầu, đi thẳng tới bàn cậu.
“Má ơi, không phải chứ?”
Đám Tề Văn Long ngây ra, nhìn Hoa Lộng Ảnh càng lúc càng đến gần, đầu óc gần như không phản ứng kịp.
Đây là hoa khôi hạng nhất trường Đại học Thủ Đô, công chúa của nhà họ Hoa quyền thê hàng đầu thủ đô, kiêu ngạo lạnh lùng đến mức nào?
Sao khi thấy Diệp Thiên vẫy tay đã đỉ về phía này? Lẽ nào Diệp Thiên thật sự quen biết Hoa Lộng Ảnh?
Trước sự sửng sốt của bọn họ, Hoa Lộng Ành đã đi đến bên cạnh Diệp Thiên, không hề quan tâm ánh mắt của những người bạn ở mấy dãy ghê trước mà ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Anh đến sớm vậy?”.
Hoa Lộng Ảnh hiếm khi chủ động lên tiếng.
“Phải, không sớm không được, dân thường như bọn tôi đương nhiên phải nỗ lực hơn những nhân vật thiên tài như các cô mới có ngày vươn lên chứ!”.
Diệp Thiên nghiêng đầu cười nhạt, giọng điệu vô cùng tùy ý.
“Anh không nói chuyện đàng hoàng được à?”.
Hoa Lộng Ành liếc Diệp Thiên, ba người Tề Văn Long ở bên cạnh nhìn thấy mà sinh lòng ghen tị, những người khác cũng nhìn Diệp Thiên với ánh mắt sắc như kiếm.
Nêu ánh mắt có thể giết ngươi thì bây giờ có lẽ Diệp Thiên đã chết vô số lần.
Hoa Lộng Ành là hoa khôi hạng nhất của trường, so với những người khác trong bảng hoa khôi thì vô cùng có
trọng lượng, xưa nay lạnh lùng kiêu ngạo, trừ cậu âm sô một thủ đô Diệp Tinh ra, chưa có người con trai nào đến gần cô ây, đừng nói tới chuyện nói cười vui vẻ như bây giờ.
Không ít người âm thầm đoán thân phận của Diệp Thiên, lẽ nào Diệp Thiên cũng là con cháu của gia tộc nào đó rất ghê gớm?
Ngay cả ba người Tề Văn Long cũng nảy sinh nghi ngờ về thân phận của cậu.
Diệp Thiên nói mình đến từ Lư Thành tỉnh Xuyên, không có bối cảnh thân phận gì, nhưng bây giờ lại nói cười với Hoa Lộng Ành, giống như bạn bè vậy.
Một sinh viên đại học bình thường không có lai lịch bối cảnh, có thể nói cười vui vè với công chúa nhà họ Hoa, ai tin cho được?
Trong lúc mọi người nghi hoặc, ở cửa lớp lại có một bóng người bước vào.
Người đến vô cùng tuấn tú, mặc áo vest trắng, đầu tóc gọn gàng, trên ngực cài một đóa hoa rất độc đáo.
Cậu ta cầm một bó hoa hồng, trên hoa hồng điểm xuyết lấp lánh, ờ giữa tạo thành hình trái tim bao quanh một hộp quà tinh xảo màu tím, cứ vậy đi thẳng đến chỗ Hoa Lộng Ành.
“Đó là… con trai ông chủ Tập đoàn thương mại Viễn Dương Kim Lăng, Kim Nhân Hi?”.
Nhiều bạn đã nhận ra ngươi đàn ông mặc vest.
Tập đoàn thương mại Viễn Dương là một trong những doanh nghiệp thuộc top 50 Hoa Hạ, trụ sở đặt ở Kim Lăng, tài sản đến mây chục tỷ.
Kim Nhân Hi là con trai ông chủ Tập đoàn Viễn Dương đương nhiên tuổi trẻ
nhiều tiền, là chàng rể quý trong lòng những cô gái sinh viên đại học xinh đẹp.
Kim Nhân Hi chậm rãi bước đến trước mặt Hoa Lộng Ành, hơi khom người, bộ dạng cực kì lịch thiệp.
“Cô Lộng Ảnh, đây là chút tâm lòng của tôi, tặng cho cô!”.
Cậu ta đặt hoa hồng lên bàn học bên cạnh Hoa Lộng Ảnh, sau đó mỉm cười, mở hộp quà đó ra.
Một chiếc vòng tay vàng ròng đính đá quý sáng chói đập vào mắt, không ít nữ sinh trong lốp đều sáng mắt lên, chỉ muốn thay thế vị trí của Hoa Lộng Ành.
“Cô Lộng Ảnh, hôm nay tôi đi ngang qua cửa tiệm kim hoàn, bắt gặp chiếc vòng tay vàng ròng đính kim cương sản xuất ở Nam Phi này, cảm thây rất hợp với khí chất của cô nên mua tặng cô, hi vọng cô không cảm thây tôi đương đột”.
Kim Nhân Hi đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, đương nhiên biết tính cách của những nữ sinh như Hoa Lộng Ành.
Cậu ta không tỏ ra mình muốn theo đuổi Hoa Lộng Ành, nhưng lại thể hiện mình vô cùng nhiệt tình.
Các nữ sinh khó mà từ chối trước thái độ mập mờ này nhất, cũng không biết từ chối như thê nào, đây chính là chỗ cao siêu của cậu ta.
Hoa Lộng Ảnh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không nhúc nhích, chỉ thờ ơ nói.
“Cậu chủ Kim, anh cất mấy thứ này vào, đi dụ dỗ mây cô gái khác có hứng thú với anh đi.
Tôi rất bận, còn phải chuẩn bị họp lớp, mong anh đừng quây rầy tôi!”.
Biểu cảm trên mặt Kim Nhân Hi cứng đờ, nhưng
không hê tỏ ra không vui.
Cậu ta đặt hộp quà xuông, lùi về sau nửa bước.
“Cô Lộng Ành, thật ngại quá, tôi vô ý làm lãng phí thời gian quý giá của cô, tôi sẽ rời đi ngay.
Chiếc vòng tay này tôi vẫn để đây, xem như một chút tâm lòng của tôi”.
Hoa Lộng Ành thấy Kim Nhân Hi chưa chịu lùi bước, ánh mắt tối lại, chuẩn bị trả hộp quà cho cậu ta.
Thê nhưng, một bàn tay trắng trẻo thon dài thò ra từ bên cạnh, nhanh hơn cô một bước, quăng cả hộp lẫn chiếc vòng tay trả lại cho Kim Nhân Hi.
Hoa Lộng Ành kinh ngạc quay đầu lại, Diệp Thiên khẽ lắc ngón tay với Kim Nhân Hi, vẻ mặt giễu cợt.
“Kim Nhân Hi đúng không? Chiếc vòng tay của anh đẳng cấp quá thấp, cô ấy không đeo đâu”.