Lâm Khải giận run ngươi, anh ta túm lấy tóc vương Phương lôi ra cửa, muốn kéo cô ta đi gặp Trần Đức.
“Anh buông tôi ra, buông ra, đau, Lâm Khải, anh chán sống rồi hả?” vương Phương giãy giụa, giọng cô ta cực kỳ chói tai, da đầu đau đớn từng cơn.
Lâm Khải chằng chút để tâm, cứ thế lôi cô ta ra cửa.
Vừa ra ngoài, anh ta liền đụng phải một người.
Người này là Trần Đức.
Lúc anh nói với Lâm Khải muốn vỢ anh ta đến xin lỗi, ánh mắt Lâm Khải dường như có điều gì khó nói, anh đoán hẳn là có nguyên nhân gì đó nên mới đến xem thử.
Không ngờ người phụ nữ này nhất quyết không xin lỗi chỉ vì sỢ mất mặt.
Vì thể diện, cô ta thậm chí không màng đến sinh tử
của con mình.
“Anh Trần!” nhìn thấy Trần Đức, Lâm Khải khựng lại, lửa giận trong lòng cũng từ từ dập tắt.
“ừm, buông cô ta ra đi!”
Lâm Khải thoáng do dự, sau đó buông vương Phương ra.
Đau đớn biến mất, vương vương sửa sang lại đầu tóc, rồi quát lên: “Lâm Khải, đồ ngu, anh ăn phải gan hùm mật gâu hả? Dám vì một ngươi ngoài mà ra tay với bà?”
Trong lúc nói chuyên, cô ta vung tay tát vào mặt Lâm Khải, tuy nhiên, đã bị anh ta cản được.
“vương Phương, cô nói chuyên cho cẩn thận một chút, nếu không chó trách tôi mạnh tay!”
“Anh…”
“Tôi nhớ lần trước chính cô mắng em gái tôi là thứ nuôi uổng cơm, đúng không?”, đột nhiên Trần Đức mở miệng, giọng anh lạnh nhạt.
“Là tôi đấy, thì sao hả? Đừng tưởng anh biết chút y thuật thì hay lắm, trên thê giới này còn có rất nhiều người tài giòi hơn anh! Con trai tôi không cần anh chữa trị vẫn có thể khỏe lên!”, giọng vương Phương sắc bén, nghe rất chói tai.
“Anh Trần, anh đừng nghe ả điên này, anh nhất định phải cứu con tôi!” Lâm Khải vội phản bác, dù cho trên thê giới có rất nhiều người tài giòi hơn người thanh niên trước mặt, nhưng anh ta biết đi đâu tìm bây giờ?
Hi vọng duy nhất của Tiểu Khả chính là Trần Đức!
“Lâm Khả, cái nhà này do tôi định đoạt hay do anh
hả?”, vương Phương quát: “Tôi nói trị là trị, không trị là không trị!”
Cô ta quay sang, chỉ tay vào mặt Trần Đức: “Tôi nói em gái anh là thứ nuôi uổng cơm đấy, thì sao hả? Nó vốn là thứ nuôi uổng cơm mà!”
“Bốp!”
Đột nhiên Trần Đức vung tay tát vào mặt cô ta.
Cô ta đứng sững ra.
“Anh đánh tôi? Anh dám đánh tôi? Anh dựa vào cái gì mà đánh tôi?”
“Một tát này tôi đánh thay cho Tử Hàm, còn một tát này…” còn chưa nói dứt câu, Trần Đức đã vung tay tát thêm cái nữa: “Là đánh vì Tiểu Khả, có một ngươi mẹ như cô, cậu bé thật sự đáng thương!”
“Thằng khốn, mày dám đánh tao? Mày dám đánh tao?”, người phụ nữtrỢn trừng mắt, ôm lấy mặt mình.
“Tôi còn dám đánh Lộ Tùng Minh, đánh cô thì đã sao?”, Trần Đức ngạo nghễ nói, giọng anh lạnh lùng đến cực điểm.
vương Phương vốn muôn nói điều gì đó, nhưng khi nghe đến ba chữ “Lộ Tùng Minh”, những lời muốn nói lập tức nghẹn ở cổ họng.
Đến lúc này, cô ta mới nhớ ra người đàn ông trước mắt đáng sỢ như thế nào.
Ngay cả Lộ Tùng Minh cũng phải ngoan ngoãn xin lỗi
anh ta, thì vương Phương cô là cái thá gì?