Anh vốn tưởng rằng cả hôm nay sẽ ở bên cạnh Tống Ngữ Yên, nhưng không ngờ vừa về đến biệt thự thì Diệp Khánh Ngôn đã đến:
“Hôm nay ở trường không có tiết, vì sự an toàn của cô chủ, chủ tịch bảo tôi đón cô ấy về tập đoàn.
Hơn hai tháng nữa là tốt nghiệp rồi, dẫn cô ây đi tìm hiểu về hoạt động của tập đoàn, anh có thể nghỉ một ngày”.
“Được”, Trần Đức rất vui vẻ, nhưng vẫn nhắc nhở thêm: “Tôi thấy ấn đưòng của chủ tịch Tống và Tống Ngữ Yên hơi đen, mọi ngươi nhớ chú ý an toàn”.
“Anh còn biết xem tướng?”, Diệp Khánh Ngôn cạn lời: “Tuổi còn trẻ mà đã mê tín như vậy rồi”.
“Dù sao thì tốt hơn hết là nên cẩn thận”, mặc kệ Diệp Khánh Ngôn có tin hay không, Trần Đức vẫn nhắc nhở.
Hắc khí trên trán Tống Ngữ Yên vẫn còn, trước mắt anh chưa biết nó có ý nghĩa gì.
Nhưng, anh có linh cảm, đó không phải là một chuyện tốt.
“Chị Khánh Ngôn, tên này không chỉ có thể xem tưởng, mà còn có thể tu tiên nữa đấy ạ”, Tống Ngữ Yên cố ý nói đùa: “Sáng nay ngồi xếp bằng trên sô pha, chị chưa thấy tư thế đó đâu”.
Diệp Khánh Ngôn không nói nên lời.
Không ngờ Trần Bát Hoang lại có những hành động quái gở này, xem ra phải báo cáo lại với chủ tịch Tống, cân nhắc xem có nên đổi người hay không.
Kỳ kỳ lạ lạ, ai mà biết được tên này có bị tâm thần phân liệt không.
Thôi!
Nói thật nhưng chả ai tin, Trần Đức cũng lười giải thích, dù sao cũng chỉ còn hơn hai tháng, hợp đồng xong xuôi thì phủi mông ròi đỉ.
Sau khi Tống Ngữ Yên dọn dẹp một lúc, cô ấy ròi đi cùng với Diệp Khánh Ngôn.
Không lâu sau, Tô An Khê mang theo hai chiếc vali đi xuống lầu, cô ả đang định chuyển nhà.
Kể từ khi chuyện đêm đó xảy ra, cô ả nhận thây Tống Ngữ Yên và Lâm Dao đã kiệm lời với mình hơn trước rất nhiều.
Mặc dù không ai nói gì, nhưng cô ả cũng không có mặt mũi tiếp tục ở đây nữa.
“Trần Bát Hoang, anh đợi đó cho tôi”, Tô An Khê vừa kéo vali vừa thầm mắng.
Cô ả cho rằng kết quả ngày hôm nay đều là do Trần Đức, nếu có cơ hội thì nhất định sẽ báo thù!
Tống Ngữ Yên và Tô An Khê lần lượt rời đi.
Chỉ còn lại Lâm Dao.
Cô đã đổi sang một bộ quần áo nhẹ nhàng đơn giản.
Có điều ngưòi có thân hình gợi cảm như cô, dù ăn mặc giản dị đến đâu cũng không thể làm mò đi vẻ quyến rũ.
Đặc biệt là phần ngực cúp G cực kỳ đẫy đà kia, dù đang được cất giấu dưới lớp áo nhưng vẫn không thể che được núi đồi trùng điệp ây.
“Trần Bát Hoang, hôm nay tôi đi mua sắm, anh có đi với tôi không?” Lâm Dao ngưởc lên với nụ cười ngọt ngào, ánh mắt mong đợi mòi Trần Đức đi cùng.
Một lời mời đến từ người phụ nữ xinh đẹp, e rằng bất cứ người đàn ông nào cũng không nỡ lòng từ chối.
Tuy nhiên, Trần Đức lại lắc đầu: “Không, hôm nay tôi có việc khác rồi”.
Khó lắm mới có một ngày nghỉ hiếm hoi, tất nhiên Trần Đức sẽ đến bệnh viện thăm Tử Hàm, mỹ nữ xinh đẹp gì gì đó, đều là mây trôi thôi.
“Thôi vậy”, Lâm Dao hơi thất vọng: “Vậy tôi đi trước đây”.
Không lâu sau, có tiếng xe ô tô khởi động ầm ầm, Lâm Dao lái chiếc Mercedes Benz màu xanh lam từ trong ga ra lao ra sáng chói cả mắt.
Cũng may là không đi cùng cô, siêu xe, mỹ nữ, như này cùng anh đi ra ngoài, mục tiêu quá lớn.
Tất cả đều ròi đi, Trần Đức cũng thu dọn đồ đạc và ròi khỏi biệt thự.
Ngay khi anh vừa đi khỏi, vài chiếc xe hơi sang trọng đã dừng lại trước biệt thự.
Ngay sau đó, Trương Thiên Dương và Quan Hổ xuống xe, đi tới trước cửa, cẩn thận gõ cửa.
Chỉ có điều, không có ai bên trong cả.
“Tìm, tiếp tục tìm, nhất định phải tìm được Hoang gia!” Trương Thiên Dương nói.
Sau khi rời khỏi khu biệt thự, Trần Đức chuẩn bị đi mua một sô đồ chơi cho Tử Hàm.