Bát Gia Tái Thế

Chương 185: Chương 185






Một lúc lâu sau, Nhan Như Sơ mới từ từ tỉnh dậy, khóe mắt lặng lẽ rơi lệ, ngồi trên ghế số pha bên cạnh không nói lời nào.

Hai người phụ nữ còn lại tranh thù gọi điện thoại cho con trai của mình, bảo bọn chúng nhanh chóng đến đây.

“Từ Đằng, bệnh của bố con nặng thêm rồi, nhanh về đi!”
“Từ Ngọc, con đang ở đâu?”
Quan Hồ gọi Hồng Trung Hà sang một bên: “Ông
Hồng, nói thật, anh Dương còn bao nhiêu thời gian nữa?”
Hồng Trung Hà không nói lời nào, quay lưng lại với mấy người phụ nữ, lén gio ba ngón tay lên.

“Ba tháng?”, Quan Hồ hỏi.

Hồng Trung Hà lắc đầu, nói nhỏ: “Ba ngày, nhiều nhất là ba ngày”.

Ông ta biết rất rõ cái chết của Trương Thiên Dương
sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Trương như thế nào, nên giọng nói của ông ta nhò đến mức chỉ có Quan Hồ mới có thể nghe rõ.

Quan Hồ đau lòng, hai mắt đỏ bừng như sắp khóc, trong con người hiện lên một màn sương mỏng.

Có điều, lớp sương này đã bị ông ta đè nén xuống:
“Được rồi, chuyện này tạm thời giữ bí mật, chưa đến giây phút cuối cùng, xin ông Hồng đừng công khai”.

“Tôi biết”.

Không cần Quan Hồ nhắc nhờ, bàn thân Hồng Trung

Hà cũng sẽ không dễ dàng tiết lộ chuyện này.

Dù sao thì địa vị của Trương Thiên Dương cũng quá cao, một khi ông ta chết, không chỉ ảnh hường đến nhà họ Trương, mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ tập đoàn!
Một khi tin tức về cái chết của ông ta được truyền ra, giá cổ phiếu của tập đoàn họ Trương sẽ giàm mạnh.

Trong tay Hồng Trung Hà vẫn còn rất nhiều cổ phiếu của công ty bất động sản này, ông ta phải tranh thù thời gian trong hai ba ngày này bán tháo hết mới được.

“Xem ra, chỉ có thể tìm cậu ấy thô.

.


Trong đầu Quan Hồ hiện lên hình dáng của nam thanh niên trên video.

Bất luận thế nào cũng phải tìm được cậu ấy, cứu sống
Trương Thiên Dương.

Tình cảm của Quan Hồ đối với Trương Thiên Dương, trong số những người phụ nữ này, e là chỉ có Nhan Như Sơ có thể so sánh được.

Trong toàn bộ gia tộc nhà họ Trương và tập đoàn Trương Thị, e rằng người mong Trương Thiên Dương không xảy ra chuyện nhất chính là ông ta!
Bằng mọi giá, ông ta phải tìm được người đàn ông tên Trần Bát Hoang kia, nhờ người ấy giúp đỡ!
Sáng sớm.

Ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ, rọi vào trên mặt Trần
Đức, dưới ánh mặt trời, ngũ quan tuấn tú của anh trông khá thoải mái.


Lúc này, anh đang ngồi xếp bằng trên số pha, hai mắt nhắm nghiền, Âm Dương Kinh đang vận hành trong cơ thể, khống chế khí tức bên trong, chạy dọc toàn thân.

Tống Ngữ Yên bước xuống lầu, cô ấy mặc một bộ váy trắng, vô cùng thuần khiết, tựa như thiên sứ giáng trần.

Nhìn thấy Trần Đức ngồi xếp bằng trên ghế số pha, cô ấy lên tiếng hòi: “Trần Bát Hoang, anh làm gì mà trông bí hiểm thế!”
“Tu tiên”.

Trần Đức không mở mắt, rõ ràng anh sớm đã biết
Tống Ngữ Yên đang đi xuống lầu.

Anh không biết phải giải thích Âm Dương Kinh thế nào, cho nên chỉ đành tùy ý nói nhằm.

“Tu tiên, sao anh không tu ma luôn đi?”, Tống Ngữ Yên cảm thấy cạn lời, tên này bệnh thật.

Cô ấy cũng lười để ý tới Trần Đức, pha một ly sữa rồi lên lầu.

Không lâu sau, Lâm Dao lại xuống lầu.

Thấy Trần Đức ngồi xếp bằng trông rất quái lạ, cô lặng lẽ đi đến trước mặt anh, đung đưa hai tay trước mắt, sau đó làm mặt quỷ với anh.

“Nếu như đến rồi, tại sao không vào?”, Trần Đức đột nhiên lên tiếng khiến Lâm Dao giật cả mình.

Nói xong câu nói đó, Trần Đức mở mắt ra.

Lâm Dao mặc một chiếc áo croptop bó sát màu đen, đang khom người đứng trước mặt Trần Đức.

Khi mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy cành xuân trắng nön trên ngực Lâm Dao, anh bất giác trợn tròn mắt.

Mẹ nó.