“Quan Hổ, ông nói xem, có phải tôi chỉ có thể chờ chết không?” sắc mặt Trương Thiên Dương có chút mệt mòi.
“Anh Dương, anh không thể nói như vậy.
Năm mười sáu tuổi, anh lưu lạc từ nông thôn đến thành phố Tần.
Từ khi chúng ta gặp nhau, suốt chặng đường này, có lần nào là không gặp phải khó khăn trắc trở?”, Quan Hổ nói: “Nhưng bây giờ anh đã thành công, hai bàn tay trắng làm nên sự nghiệp đứng đầu thành phô Tần”.
“Cát nhân ắt có thiên tướng, bất cứ khó khăn nào cũng không thể khiến anh gục ngã”.
“Haha, chỉ có ông là khéo nói.
Tôi có thể đạt được vị trí như ngày hôm nay, không phải đều nhờ sự giúp đỡ của ông sao”.
Trương Thiên Dương nói: “Sau khi tôi chết, sẽ chia cho ông một nửa giang sơn mà tôi đã dày công xây đắp”.
“Tuyệt đối không được, anh Dương, anh biết không, tôi chỉ muốn ở bên cạnh anhỉ”, trong mắt Quan Hổ hiện lên một tia khác thường: “Không có anh, sẽ không có Quan Hổ này.
Nếu anh chết, tôi sẽ đi cùng anh”.
“Haizz…”, Trương Thiên Dương lại thở dài, hiện tại, người ông ta tin tưởng nhát chính là Quan Hổ.
Quan Hổ không phải họ Trương, nhưng địa vị của ông ta trong nhà họ Trương rất được kính trọng!
Ngay cả vỢ và con trai của Trương Thiên Dương khi nhìn thấy Quan Hổ cũng phải kính nể!
Bởi vì Quan Hổ tương đương với cái bóng của ông ta!
Không có bí mật nào giữa hai ngươi bọn họ cả.
Hơn 30 năm qua, Quan Hổ vẫn luôn ở bên cạnh ông ta đến tận ngày hôm nay, từ một cậu nhóc nông thôn trở thành cá sấu lớn trên thương trường, Quan Hổ đã giúp đỡ ông ta rất nhiều.
Quan trọng hơn, Quan Hổ không hề có tham vọng gì cả, Trương Thiên Dương đã nhiều lần đưa cho Quan Hổ tài sản và cổ phần nhưng đều bị ông ta từ chối.
“Đời này gặp được ông, tôi đúng là may mắn”, Trương Thiên Dương nói.
Quan Hổ im lặng hồi lâu mới nói: “Anh Dương, anh yên tâm, tôi đã sai người đi đến nhà tù kia rồi, đợi tôi thông qua các mối quan hệ liên lạc được, anh đi đến đó xem thử, biết đâu người đó có thể cứu anh”.
“Chỉ mong là vậy”, Trương Thiên Dương thở dài, một lần nữa nhớ lại tình cảnh hai năm trước.
Ông ta quỳ trước cửa ba ngày ba đêm mới đổi được thêm hai năm tuổi thọ, lão già cổ quái kia không biết bây giờ có còn sống không.
Đúng lúc đang nói chuyện này thì điện thoại di động của Quan Hổ đột nhiên vang lên, ông ta nghe máy.
“Alo”.
“Cái gì? Chắc không?”
Sắc mặt của Quan Hổ trở nên u ám, cực kỳ khó coi.
Một lúc sau, ông ta cúp điện thoại, trong mắt mơ hồ ngấn lệ: “Anh Dương…”
“Sao vậy?”, Trương Thiên Dương thấy ông ta như vậy, nghi hoặc hỏi.
“Sửu gia, ông ta… chết rồi”.
“Cái gì?”
Vẻ mặt của Trương Thiên Dương lập tức thay đổi, giống như sét đánh ngang tai, tâm trạng bỗng suy sụp.
Sửu gia là hy vọng duy nhất của ông ta.
Vậy mà lại chết rồi!
“Sao lại chết vậy?” hai mắt ông ta hiện lên những tia máu đỏ ngầu, ép sự bồn chồn trong lòng phải bình ổn lại.
Một tháng trước, ông ta đã nhò Quan Hổ thăm dò tin tức, nhưng nơi đó là một nhà tù nghiêm khắc, rất khó lấy được thông tin bên trong.
Ba ngày trước mới mua chuộc được một ngươi ờ bên đó, đồng ý giúp đỡ nghe ngóng tin tức.
Không ngờ, cuối cùng lại chờ được kết quả như thế này.
“Xử bắn, cách đây không lâu”, Quan Hổ đau khổ nói.
“Khụ!”
“Khụ khụ!”
Đột nhiên, Trương Thiên Dương ho dữ dội, sắc mặt tái nhợt, đầu cúi thấp xuống, ho khan liên tục.
‘Anh Dương!
Quan Hổ vội vàng tiến lên giúp đỡ, không ngừng vỗ nhẹ vào lưng ông ta, hy vọng như vậy sẽ khiến ông ta cảm thấy dễ chịu hơn.
Song, cách làm này rõ ràng là vô ích.