Bát Gia Tái Thế

Chương 179: Chương 179






Sự xuất hiện của ông ta khiến Trương Tử Đằng vui mừng khôn xiết.

Song, người đàn ông trung niên này đã dội cho gã một gáo nước lạnh: “Cậu chủ, hôm nay cậu đụng phải thứ khó chơi rồi”.

“Thứ khó chơi, khó đến mức nào, chú vương, với bản lĩnh của chú không phải có thể nhẹ nhàng hạ gục hắn sao!” Trương Tử Đằng kích động ra lệnh cho vương Thông hành động: “Nhanh, đánh gãy chân hắn, bắt hắn quỳ xuống!”
Tuy nhiên, vương Thông hoàn toàn không nghe theo mệnh lệnh của gã, thậm chí còn không muốn phí lời với gã, ông ta nhìn Trần Đức:
“Cậu Trần, khuyên người phải có lòng khoan dung.

Mặc dù cậu chủ nhà chúng tôi cũng có lỗi, nhưng cậu xuống tay cũng hơi tàn nhẫn rồi đây”.

Với tầm nhìn của vương Thông, có thể thấy rõ, nếu như vừa rồi không phải ông ta xuất hiện kịp thời, nếu Trương Tử Đằng bị băng ghê kia đánh trúng thì e là phải nom /i8n trnnn lzhnỏnn ríion Hòi
nằm viện trong khoảng thời gian dài.


“Ông muốn bảo vệ hắn?” Trần Đức lạnh nhạt hỏi.

“Đúng vậy”.

vương Thông nói: “Cậu chủ nhà họ Trương không thể xảy ra bất cứ chuyện gì”.

“Có điều, nể tình mối quan hệ giữa cậu với Ngữ Yên và thực tê cậu cũng không có lỗi trong chuyện này, nên chuyện vừa rồi tôi không truy cứu nữa”
“Không truy cứu?”
Trần Đức mỉm cưòỉ: “Chuyện hiện tại, không phải ông nói thê nào thì là thê ấy, hiểu không?”
“Đúng vậy, chú vương, chuyện này không thể không truy cứuỉ”, Trương Tử Đằng khàn giọng nói, Trần Đức không muốn bỏ qua cho gã, gã cùng không hề có ý bỏ qua cho Trần Đức.

Bao nhiêu năm rồi!
Từ khi trường thành đến này, gã chưa từng mất mặt trước đám đông như vậy!
Hôm nay đã mất sạch thể diện thê này, sao có thể cho qua dễ dàng vậy được?
“Cậu chủ, cậu có thân phận cao quý, sao phải so đo với những ngươi này làm gì?”, thái độ của vương Thông đối với Trương Tử Đằng rất đúng mực, ông ta trầm giọng nói: “Hiện tại tình huống của bô cậu thê nào, có lẽ cậu hiểu rất rõ, có một sô chuyên nếu tránh được thì nên tránh”.

“Vì bọn họ, không đáng, cậu hiểu không?”
Sắc mặt của Trương Tử Đằng thay đổi liên tục.

Trong lòng gã cực kỳ không cam tâm nhưng lại không thể không suy nghĩ những lời vương Thông nói.

Sức khỏe của bố gã rất yếu, gần đây sắc mặt ngày càng xấu đi, một tháng sút hơn 10kg.


Thòi gian này, rất nhiều ngươi đã huy động tìm kiếm những thầy thuốc bác sĩ chữa bệnh thần thánh ở khắp mọi nơi.

Nhưng, ngay cả những chuyên gia y tê hàng đầu ở thành phô Tần cũng bất lực trước căn bệnh kỳ lạ của ông ta.

Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra ông ta không còn nhiều thời gian nữa.

Khi ông ta chết, việc phân chia tài sản là một vân đề lớn, Trương Tử Đằng còn có một anh trai và một chị gái, nếu bản thân gã biểu hiện không tốt thì rất có thể sẽ mất rất nhiều thứ.

Hiểu được những điều này, Trương Tử Đằng chỉ có thể im lặng.

Thấy cậu chủ Trương im lặng, vương Thông quay lại nhìn Trần Đức:
“Haha, cậu nhóc, nghe nói cậu vừa mới chuyển đến đây, lẽ nào là từ thành phô khác chuyển đến sao?”
“Chưa nghe thấy tên Trương Tử Đằng thì thôi, nhưng ngay cả Trương Thiên Dương, chủ tịch Trương cậu cũng chưa từng nghe thấy sao?”
“Anh Hoang”.


Lúc này, Đàm Thu cách đó không xa đi đến bên cạnh Trần Đức: “Anh Hoang, chuyên này cho qua đi ạ”.

Đàm Thu sỢ Trần Đức nóng nảy thái quá, gây chuyên phiền phức, quyền lực Trương Thiên Dương quá lởn mạnh, một khiPhì Tứ và Lục
mạnh, một khi chọc giận đến ông ta, e là Phì Tứ và Lục Hoán Kim cũng không dám quản.

Đến lúc đó, không ai có thể giúp được Trần Đức.

“Trần Đức, thôi bỏ đi” ngay cả Tống Ngữ Yên cũng lắc đầu với anh.

Lần này, cô ấy thực sự là muốn tốt cho Trần Đức, không muốn Trần Đức phải gặp rắc rối lớn như vậy.