Ra về bất đắc dĩ thờ dài: “Thất bại rồi.”
“Cái gì?”, Liễu Như Nguyệt không tin vào tai mình:
“Thất bại rồi?”
“Người nhà mau vào trong gặp con bé lần cuối đi, để
chậm trễ nữa e rằng…”
Khâu Kiệt bò lừng câu nói.
Phẫu thuật thất bại.
Không cứu được mạng sống của Từ Hàm bé bòng.
Hắn cũng đâu có muốn như vậy.
Chỉ là muốn trà thù người thanh niên đã phá bĩnh
chuyện tốt của hắn.
Thế nhưng ai mà biết chì một chút thời gian đó lại là
sai lầm chết người.
Một sai lầm nhỏ, cũng là sai lầm chí mạng.
Thời khắc cuối cùng, cô bé không thể trụ lại nổi nữa.
“Cút! Cút ngay!”
Trần Đức nghe Khâu Kiệt nói thế, liền một tay xô hắn
ra không thèm để ý tới, chạy thằng vào phòng mổ.
Trong phòng mổ, hai ba phụ mổ đang thu dọn
dụng cụ.
Nằm trên bàn mổ, cô bé vẫn chưa được tháo ống nối
với máy đo nhịp tim, trên miệng vẫn còn đeo mặt nạ
truyền ô xy, yếu ớt nằm đó.
Đôi mắt thật to đang ứa nước mắt.
“Từ Hàm, em sao rồi?”, Trần Đức chạy ào đến nhìn cô
bé, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng và yêu thương.
“Anh.”, giọng Từ Hàm yếu ớt: “Anh ơi, em sợ”.
“Từ Hàm đừng sợ, không sao hết, có anh ở đây”.
Trần Đức nắm bàn tay nhỏ xíu của cô bé, trong lòng lo
âu từng trận, hai mắt đò ngầu, như một quả boom có thể
phát nổ bất cứ lúc nào: “Không sao, không sao hết!”
“Anh.”
Giọng Từ Hàm càng lúc càng yếu, muốn nói gì đó
nhưng lại ngập ngừng hồi lâu: “Anh Bát Hoang, Từ Hàm,..
chắc không thể… cùng anh…”
“Giúp em.
nói với anh Trương Phàm, em nhớ anh
ấy lắm”.
Từ Hàm nói rất nhỏ, giọng yếu như tơ, cho dù Trần
Đức thính tai cũng phải kể thật sát mới nghe được cô bé
nói gì
“Từ Hàm, em sẽ không sao hết”, Trần Đức nói: “Anh
không để em xày ra chuyện đâu”.
“Từ Hàm…”
Lúc này Liễu Như Nguyệt từ bên ngoài chạy vào, tuy
cô là giáo viên, nhưng cũng là phụ nữ, nhìn thấy Từ Hàm
khổ sở đáng thương, yếu ớt hư nhược, nước mắt thoáng
chốc trào ra: “Từ Hàm, có cô đây, em đừng sợ”.
Phẫu thuật thất bại, cũng có nghĩa là nhận giấy báo
từ, Liễu Như Nguyệt muốn ở bên cạnh bầu bạn với Từ
Hàm giây phút cuối cùng.
Nhìn máy đo nhịp tim hỗn loạn, dường như bất cứ lúc
nào cũng có thể biến thành một đường ngang thằng tắp,
Liễu Như Nguyệt đau đớn tột cùng, khóe mắt đò ngầu.
Vì sao ông trời lại bất công như thế?
Con bé đã mồ côi cha mẹ, sao còn bắt nó phải chịu số
phận như vậy, vì sao muốn cướp đi mạng sống của nó?
Liễu Như Nguyệt khóc không thành tiếng, nước mắt tí
tách rơi xuống như mưa.
“Cô đi..
cô đừng khóc mà… Từ Hàm rất… rất nghe lời
mà… không muốn thấy cô… khóc…”
Từ Hàm nói ngắt quãng, trong khóe mắt từng giọt
từng giọt nước mắt chày xuống gò má bầu bĩnh, thấm ướt
cả ga giường.
Cô bé chịu đựng nỗi đau đon mà trẻ con tuổi này
không nên có, trước mặt cô giáo lại tỏ ra mạnh mẽ lạ
thường, chính mình không cầm được nước mắt, thế mà
vẫn muốn Liễu Như Nguyệt đừng khóc.
“Được, cô không khóc, cô không khóc…”, Lieu Như
Nguyệt vội vàng lau nước mắt, năm lấy tay Từ Hàm, miễn
cưỡng gượng cưoi: “Cô không khóc nữa, Từ Hàm, cô
thương em lắm”.
“Cô.
cô ..”, Từ Hàm kêu lên ngắt quãng.
“Có cô ở đây, Từ Hàm đừng vội, cứ từ từ nói”, Liễu
Như Nguyệt vuốt ve đầu cô bé, mặc dù cố gắng nhịn
khóc, nhưng nước mắt vẫn ứa ra.
“Cô t.
Từ Hàm sắp chết rồi, sau khi chết… sẽ không
có ..
không có ai chăm sóc anh Bát Hoang…”
“Cô có đồng ý..”
“Đồng ý làm vợ anh Bát Hoang không? … Giúp Từ
Hàm chăm sóc anh ấy..”
Trần Đức và Liễu Như Nguyệt đều không ngờ Từ Hàm
lại đưa ra yêu cầu này.
“Em sẽ không chết đâu, Từ Hàm”.
“Cô đi, cô có đồng ý không?”
“Đồng ý, cô đồng ý”.
Đề thòa mãn nguyện vọng của Từ Hàm, Liễu Như
Nguyệt liên tục gật đầu.