Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng tay thì lấy điện
thoại ra gỗ một tin nhấn lén gửi cho Trần Đức, nói cho anh
biết tính tinh của Khẩu Kiệt, đồng thời bộc bạch sự cam
chịu bắt đắc dĩ của đồng nghiệp.
“Được, tôi biết rối.
Trần Đức mặt không cảm xúc, quay lưng rời khỏi
phòng hội chấn, bước đến quấy hưởng dẫn hỏi thăm
phòng làm việc của Khâu Kiệt, sau đó đi thẳng đến tắng
năm.
Tầng năm cực kỳ yên tinh, tầng này đều là phòng làm
việc của những bác sĩ đức cao vọng trọng, bàn lĩnh lâu
năm, bình thường họ không nhận khám bệnh, chi phụ
trách một số ca mồ quan trọng, hoặc là tham gia hội nghị.
Nói dễ hiểu một chút, người được phép đặt phòng làm
việc ở đây đều là những nhân vật cấp cao của bệnh viện.
Không giống với những tầng còn lại, tầng năm vô
cùng yên tình, đại đa số phòng làm việc đều không có ai,
bước đến trước một căn phòng để hai chữ Khẩu Kiệt, Trần
Đức dừng lại.
Đang định gõ cửa, bỗng nhiên nghe thấy bên trong
vọng ra một giọng phụ nữ nũng nịu:
“Giáo sư Khâu à, anh đúng là thủ tỉnh thiệt đó, sở chỗ
nào vậy hà?”
“Ha ha ha, vừa nhin thấy em là muốn bốc hỏa rối, phải
này nọ chút chứ”, người phụ nữ kia vừa dứt lời, một giọng
dàn ông trung niên liền cát lên ngay sau đó.
“Không phải còn có một ca bệnh bạch cầu đang chờ
anh mổ sao? Anh còn chưa đi à? Cứ thế này người ta sẽ
sốt ruột lắm đó”, người phụ nữ nói tiếp, giọng ngọt phát ngày.
Khẩu Kiệt cười nhạt: “Sốt ruột chờ đợi thì sao nào?
Bệnh viện này làm gi có ai dâm hồi thúc anh, chỉ có anh
đạt được xác suất cao nhất trong phầu thuật bệnh bạch
cầu thôi, nếu bọn họ dám hồi, h, lợi bất cập hại”.
“Nếu anh nhất định không đi, con bé đó chấc chấn chỉ
có chết.
“Anh đúng là cám thủ, đó lòng lang dọ sải mà.
“Ha ha ha, làm gi có, con bé đó làm sao quan trọng
bằng em đượct”
Hai người nói qua nói lại, trong phòng làm việc nhanh
chóng vang lên âm thanh cười giờn, Trần Đức lừa giận
ngàp trời, lập tức tung chân đã mạnh, cánh của khóa bên
trong chỉ kịp vấm một tiếng liền vỡ toang như một miếng
đậu hũ yếu đt.
Bản trong, một người đàn ông trung niên dang ôm
một người phụ nữ đặt ngói trên bàn làm việc, chuẩn bị côi
thắt lưng ra.
Sự việc bất thình linh khiến cà hai người giặt này minh.
Thấy có người đến trước cửa, người phụ nữ vội vàng
lách khôi cánh tay ôm ấp của người đàn ông, chinh trang
ại quần áo, sắc mặt đó ứng xoay người lại, đua lưng về
phía Trần Đức.
Trần Đức dời mất khỏi cô ta, đưa mất dán lên người
đàn ông nọ.
Người đàn ông ăn mặc rất sang trọng, âu phục, giày
da, toàn là hàng hiệu, trên tay là chiếc đồng hồ Longines,
đây cũng chính là người trong bức ảnh chụp trước của
phòng, Khâu Kiệt, giáo sư Khẩu.
Thấy Trần Đức đứng trước cửa, hắn thoáng biến sắc,
quát âm lên: “Anh là ai?”
“Ông là giáo sư Khâu?”, Trần Đức gần giọng hòi.
“Không phải”, Khâu Kiệt nói dối không chớp mắt.
Trần Đức xé bức ảnh trên cánh cửa ném tới trước mặt
hắn: “Ông chắc chắn?”
Đôi mắt của Trần Đức như của con rắn chuẩn bị cắn
ngập răng độc vào con mồi, trừng lớn nhìn Khâu Kiệt,
khiến hắn ron gai ốc: “Là tôi, anh là ai, muốn gì?”
“Tôi là anh của cô bé kia, muốn mời ông đi phẫu
thuật”, Trần Đức hờ hững.
“À.
.
”
Biết Trần Đức là ai, Khâu Kiệt lập tức biết mục đích
anh đến, vốn còn đang kinh hoàng, hắn lập tức bình tĩnh lại.
Người nhà của bệnh nhân có thể làm gì được hắn?