Thái độ vốn rất tự tin, thoáng cái liền thay đổi, nụ cười
trên mặt cứng lại, Lộ Tùng Minh hoài nghi có phải bản
thân đã nhìn lầm rồi không, hắn vô thức dụi dụi mắt.
Nhưng dáng vẻ của người trước mắt vẫn không hề
thay đổi.
Thoáng chốc, tâm trạng của hắn trở nên phức tạp.
Móa!
Sao có thể như thế?
Con mẹ nó, sao lại khéo như vậy chứ?
Mặt Lộ Tùng Minh nhăn nhó, trong chốc lát, hắn cũng
không biết nên nói gì.
Thái Dũng hung tợn nói: “Nhóc con, tao đã nói rồi,
hôm nay tao sẽ không bỏ qua cho mày, mau làm theo lời
tao nói, chặt bỏ hai tay tạ lỗi với ông đây”.
“Bằng không, đại ca tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua
cho mày!”
“À?”, Trần Đức đảo mắt, nhếch mép cười, nhìn về phía
Lộ Tùng Minh: “Hắn nói thật à?”
Sắc mặt Lộ Tùng Minh càng thêm khó coi, thấy nụ
cười trên môi Trần Đức, hắn bất giác rùng mình, liền
không chút do dự giơ tay tát thằng vào mặt Thái Dũng.
“Bốp!”
Cái tát cực kỳ dứt khoát khiến Thái Dũng sững sờ:
“Đại ca, anh… anh đánh em làm gì?”
“Đánh mày à? Đồ ngu, đánh mày là còn nhẹ đấy!”
Lộ Tùng Minh sợ hãi không thôi, hắn nào dám trêu
chọc Trần Đức, thân phận của người này…
Nếu hắn biết người mà Thái Dũng nói là Trần Đức thì
có cho mười lá gan hắn cũng không dám đến.
Nếu không phải hắn kịp phát hiện người đứng đối diện
là Trần Đức, cứ tiếp tục hống hách ngang ngưỢc thì e là
hậu quà khó lường.
Tên ngáo Thái Dũng này suýt nữa hại chết hắn rồi!
Nghĩ đến đây, Lộ Tùng Minh càng thêm tức giận, Thái
Dũng ngu ngốc, trước khi ra tay cũng không biết hòi xem
thân phận của đối phương thế nào, càng nghĩ càng tức,
hắn lớn tiếng mắng xối xả:
“Thái Dũng, mày cân được bao nhiêu ký hừ? Mày là
cái thá gì chứ? Mẹ kiếp, chẳng lẽ mày không rõ à? Ngay
cả anh Trần mà này cũng dám gây? Mày biết anh ấy là ai
không hà? Là bạn của anh Dương đấy!”
“Loại hạ lưu như mày, mẹ kiếp, mày xách giày cho anh
ấy còn không xứng!”
Nước bọt Lộ Tùng Minh văng tứ tung, không chỉ mắng,
hắn còn ra tay đánh người, quyền đấm cước đá rơi trên
người Thái Dũng.
Bốn tên đàn em của Thái Dũng há hốc mồm, ánh mắt
lộ vẻ thất vọng không thôi.
Bọn họ vừa vào đời, còn tưong Thái Dũng là một tay
tàn nhẫn, không ngờ anh ta lại hèn yếu thế này, giấc
mộng cùng anh ta lăn lộn trong giang hồ, trở thành đại ca
xã hội đen bỗng chốc tan thành mây khói.
Còn đám đàn em của Lộ Tùng Minh thì kinh ngạc
không thôi.
Không phải nói đến giúp Thái Dũng sao? Sao
giờ lại thành Thái Dũng bị đánh?
“Anh Lộ, đừng đánh, anh Lộ!”, Thái Dũng đau khổ van
xin, anh ta không dám đánh trà, trước mặt Lộ Tùng Minh,
tên cặn bã này ngoan ngoãn hệt như một con chó.
Diệm Thanh Nhã kinh ngạc không thôi, hiển nhiên cô
ta không nghĩ mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng
như vậy, càng không ngờ Thái Dũng là một chỉ biết bắt
nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Nhớ lại mấy năm nay, Thái Dũng đã không ít lần ức
hiếp mẹ con cô ta, Diêm Thanh Nhã càng cảm thấy người
đàn ông này chằng bằng heo chó, chỉ giỏi ra oai trong
nhà.