Diêm Thanh Nhã nhận thấy ánh mắt không chút cổ kỵ
của Trần Đức, chẳng những không căng thẳng mà ngưoc
lại còn mong anh nhìn thêm vài lần, cô ta cố ý đứng thằng
người cho anh quan sát, khoé môi cong lên cười trộm.
Dù sao Trần Đức cũng là một chàng trai trẻ tinh lực
dồi dào, đẹp trai lại có năng lực.
Mà cô ta thì đã đến độ tuổi như hồ như sói, mười mấy
năm nay tên đàn ông khốn kiếp kia đêm không về nhà, dù
có về cũng chằng ngủ cùng nhau, đã rất lâu rồi không làm
chuyện đó, trong lòng cô ta cũng khá khao khát.
Những năm nay, cô ta đã mệt mòi với việc tự giải
quyết một mình trong đêm.
Trần Đức rất có định lực, không hề càm thấy khó chịu
trước những động tác nhỏ này của Diêm Thanh Nhã, có lẽ
là vì đêm qua anh với Tiêu Mạn Y quá điên cuồng nên vẫn
đang kiệt sức.
Mim cười mời Diêm Thanh Nhã vào phòng, Trần Đức
hỏi: “Chị dâu đã ăn sáng chưa?”
“Còn gọi tôi chị dâu cái gì”, Diêm Thanh Nhã lườm anh:
“Sau này gọi tôi là Thanh Nhã hoặc chị Thanh Nhã đi, tôi
và người đàn ông kia từ lâu đã chỉ còn tồn tại trên danh
nghĩa”.
Diêm Thanh Nhã lập tức phùi sạch quan hệ với người
đàn ông kia, sau đó nói tiếp: “Sáng nay tôi ăn một ít rồi,
không ăn nhiều.
Tối qua thấy cậu không ở nhà nên sáng
nay tôi qua sớm một chút xem thế nào, nếu cậu đã về rồi
thì để tôi về thay quần áo đã rồi lại tới”.
“Um, vậy khi nào anh ta tới?”, Trần Đức hỏi.
“Haiz, không biết, tên đó chưa bao giờ đúng giờ”, nói
đến chuyện chính, khuôn mặt Diêm Thanh Nhã lộ rõ vẻ
buồn bã, cứ nghĩ đến ngưoi đàn ông đó là cô ta lại thấy đau đầu: “Bát Hoang à, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cậu
đừng cứng rắn với anh ta, anh ta là một tên vô lại, nếu vì
anh ta mà cậu gặp chuyện thì chị sẽ áy náy”.
“Chị Thanh Nhã yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu”.
Xử lý một tên côn đồ cắc ké không phải chuyện gì to
tát với Trần Đức, nhưng trong mắt Diêm Thanh Nhã, đây
lại là chuyện rất phiền phức, cô ta đã muốn ly hôn với
người đàn ông kia từ lâu rồi.
Cô ta cũng từng báo cảnh sát, đệ đơn kiện, nhưng
đều vô ích.
Quan thanh liêm khó giải quyết việc riêng.
Hầu như chằng ai muốn quan tâm, ngay cà họ hàng
của cô ta cũng thờ ơ, không muốn mình gặp phiền phức.
“Cảm ơn cậu nhé Bát Hoang, cho dù có đàm phán
thành công hay không, sau khi xong chuyện chị vẫn sẽ
mời cậu đi ăn”, Diêm Thanh Nhã nở nụ cười, nói với Trần Đức:
“Muốn ăn gì cũng được”.
Ăn chị thì sao?
Câu này Trần Đức cũng chỉ nghĩ trong lòng, đương
nhiên sẽ không nói thằng ra như vậy.
“Được, vậy tôi không khách sáo nhé”, Trần Đức đáp.
“Um, tôi về thay quần áo trước đã”, Diêm Thanh Nhã
cười khẽ, xoay người rời đi.
Có lẽ vì mài suy nghĩ chuyện sắp tới nên Diêm Thanh
Nhã không tập trung, xoay người vừa đi được hai bướC
đột nhiên bước hụt, lập tức mất trọng tâm.
“Aiya!”
Cô ta hét lên, áo ngủ bay phấp phới, người lao xuống đất, mặt mày tái nhợt.
Khi cô ta đang hoang mang thì một bóng người nhanh
chóng vụt đến, sau đó cô ta cảm nhận được một cánh tay
mạnh mẽ ôm lấy eo mình, cơ thể nhẹ đi rồi gắng gượng
đứng vững lại.
Ngước mắt lên nhìn, người này không phải ai khác mà
chính là Trần Đức.