Bát Gia Tái Thế

Chương 119: Chương 119






Đây là do cô ta tự yêu cầu Trần Đức khắc, có nghĩa là
cô ta để lại đấu ấn, mãi mãi là người phụ nữ của Trấn Đức.

Trần Đức cũng đã nói vdi cô ta rằng trong lòng anh có
một người không thể quên, tiếc rằng người phụ nữ này đã
quá yêu anh nên không hể để tâm đến điều đó.

*Anh đến rồi.

Khi Trần Đức nhỏ lại quá khứ thì người phụ nữ đã pha
xong hai ly rượu, động tâc trong tay dừng lại, cô ta quay
đầu mìm cười.

Ân Thập Nương.

Trần Đức không ngờ Ăn Thập Nương – trùm thế lực
ngắm ở khu vực phía Nam thành phố Tần trong truyền
thuyết lại là người phụ nữ của mình, Tiêu Mạn Y!
Nếu nói điều gì ở Tiêu Mạn Y khiến Trần Đức ấn tượng
nhất thì chính là nụ cười của cô ta.

Quay đầu lại cười hiện ra trăm về đẹp, khiến cho phi
tấn sáu cung đều thất sắc.

Mỗi lần nhìn thấy nụ cuời của cô ta, nhất là khi quay
đầu lại cười, trong đầu Trần Đức lại vô thức hiện lên câu
thơ cố này.

Tiêu Mạn Y mặc một chiếc váy lụa ngắn, có lẽ là vì

gặp người quen cũ nên cố ý ăn mặc xinh đẹp, trang điểm
nhẹ nhàng khiến cho cô ta có khí chất dịu dàng, xinh đẹp của một người phų nữ Giang Nam.

Chiếc áo lụa mỏng rộng khoác lên người che đi cơ thể
duyên dáng, đường viền cổ áo sâu hun hút lộ ra nét
quyến rũ riêng mà chỉ ngưoi phụ nữ mới có, áo lua mòng
như ần như hiện, thu hút ánh nhìn.

Bộ trang phục như vậy mặc trên người cô ta vượt trội
hơn hằn 99% người mẫu hay người nổi tiếng.

Váy cực kỳ ngắn, chỉ dài qua mông để lộ đôi chân dài
trắng nốn mịn màng, ánh lên ánh sáng như dưong chi
ngọc, trong suốt như pha lê.

Cô ta quay lại nở nụ cười nhẹ, dù Trần Đức có kinh
nghiệm phong phú nhưng vẫn sững sờ, đôi mắt lưu luyến
thưởng thức cảnh đẹp trước mặt.

Người phụ nữ này càng lúc càng táo bạo.

Mặc dù Tiêu Mạn Y có vè đẹp tao nhã của người phụ
nữ Giang Nam, nhưng trước mặt Trần Đức, cô ta lại có sự
quyến rũ và cám dỗ không thua kém phụ nữ nước ngoài.

“Anh nhỏ”, Tiêu Mạn Y vui mừng chạy tới bên Trần
Đức, hai tay ôm lấy cổ anh: “Anh ra từ khi nào vậy? Sao
không thông báo cho em?”
“Chưa tới hai tháng, tôi cũng không biết em ở đâu mà”,
Trần Đức cười nhę: “Tôi còn tưởng Ân Thập Nương là ai,

hoá ra là em”.

“Có phải anh nhò rất bất ngờ không?”, Tiêu Mạn Y
chớp mắt, khế hỏi.

“Đúng thế, rất bất ngờ”.

Trần Đức rời ánh mắt khỏi cơ thể Tiêu Mạn Y, nhìn vào
mắt cô ta: “Một năm rồi chúng ta chưa gặp nhau nhì? Một
năm nay em sống thế nào?”
“Ngoại trừ việc rất nhớ anh ra thì những việc khác đều
ổn”, Tiêu Mạn Y nháy mắt, dáng vẻ òn èn của một cô gái
nhỏ hoàn toàn không giống Ân Thập Nương thét ra lửa
trong giang hồ: “Anh có nhớ em không?”
“Thi thoảng”.

Trần Đức nói thật.

“Hừ, anh nhỏ thật xấu”, Tiêu Mạn Y không hề giận,
ngược lại còn thấy mừng, Trần Bát Hoang thi thoàng nhớ
đến mình, cô ta đã rất mãn nguyện rồi.

Trước khi anh đến, cô ta đã nghĩ rất nhiều điều để nói
với anh, muốn chia sẻ hết những uất ức và những điều đã
trải qua trong một năm vừa rồi cho người đàn ông mình
yêu.

Nhưng khi nhìn thấy Trần Bát Hoang, mọi điều muốn
nói đã hoá thành cái ôm và hôn.

Làn gió thơm ập tới, xung quanh như không có người.

Vệ sĩ của cô ta đỏ mặt, lúng túng quay mặt đi
chỗ khác.

Thật lâu sau, Tiêu Mạn Y mới lưu luyến buông ra: “Anh
nhỏ, mau lại xem đây là cái gì”.