Bởi vì người kia nói không sai tí nào.
Tuy rằng không hề nói quá cụ thể, nhưng về có bàn là
đúng.
Bố cậu là một người tàn tật, cả gia đình dựa vào
một mình mẹ.
Năm mười sáu tuổi, cậu đột nhiên sốt cao, theo lời mẹ
kể lại thì suýt nữa mất mạng.
Năm mười chín tuổi tốt nghiệp cấp ba, cô bạn gái mà
cậu thầm thương trộm nhớ đã hôn một người đàn ông có
tiền ngay trước mặt cậu, sau khi bị cậu phát hiện, không
những không hối cải hay nhận lỗi, mà còn lạnh lùng chế giễu cậu.
Mắng cậu là tên rác rười, vô dụng, mãi mãi chỉ là tên nhà quê.
Lúc đó cậu ấy trẻ tuổi nóng tính, lao lên định đánh gã đàn ông kia.
Thế nhưng lại bị sì nhục.
Tình cành lúc đó, dù đã qua ba năm, vẫn luôn sờ sờ trước mắt.
Từ đó về sau, lòng tự tôn của Đàm Thu gặp phải đà
kích nặng nề.
Cậu ấy suốt ngày trầm lắng, tự ti đến cùng
cực, gần như không còn mặt mũi làm người.
Nếu không phải trong nhà vẫn còn bố mẹ, có lẽ cậu
ấy đã tự kết liễu từ lâu rồi.
Mà gã đàn ông kia, Đàm Thu mãi mãi không thể quên được.
Người đó cũng là một trong những mục tiêu của Đàm
Thu khi tới học viện thương mại.
Gã không phải ai khác mà chính là người đạt đến đình
cao nhất ở học viện thương mại.
Trương Từ Đằng!
Chính vì Trương Từ Đằng ở học viện thương mại, cho
nên cậu ấy mới thi vào học viện thương mại, mong rằng
có thể thanh toán hận thù khuất nhục năm xưa.
Thế nhưng, nực cười ở chỗ.
Ba năm nay, cậu chỉ gặp Trương Tử Đằng sáu lần.
Và lại, đôi bên gần như không cùng một thế giới, căn
bản không dính dáng gì tới nhau.
Những chuyện này vẫn luôn chôn vùi sâu nơi đáy lòng
Đàm Thu, là vết thương tình ái của cậu ấy.
Cậu ấy từng cố
quên đi vô số lần, thế nhưng hôm nay lại bị đánh thức.
Cho dù uống hơi say, nhưng lúc này đây, cậu ấy tình
táo hơn bao giờ hết.
“Thế nào hả, chàng trai trẻ, tôi nói có chuẩn không?”,
Liễu Thiên Thành cười ha ha và hỏi.
“Chuẩn”.
Sau khi hoàn hồn, Đàm Thu chấn động: “Gần như là
đúng hết”.
Ở chỗ đó, Trần Đức vừa kinh ngạc vì Liễu Thiên Thành
biết xem bói, đồng thời cũng vừa quan sát Đàm Thu.
Ấy
thế mà thứ anh nhìn ra đưoc, không hẹn mà gặp, cũng
giống với Liễu Thiên Thành.
“Xem ra thứ mà Sửu gia truyền thụ không phải là giả”.
Trần Đức nhấp một hớp rượu, năm đó Sửu gia truyền
hết tri thức cả đời cho anh, bao gồm đủ thứ kỳ quặc như
xem bói hay nhìn phong thủy.
Trần Đức khi ấy thấy khinh thường, không muốn học
mấy thứ này, chỉ học võ thuật.
Nhưng Sửu gia cứ nhất định đòi dạy anh, dùng hết
phương pháp, anh không muốn học cũng khó.
Bây giờ xem ra những thứ này cũng đáng học
đấy chứ.
“Ha ha, toàn là quá khứ của cậu thôi, muốn biết đâu
có khó, chưa biết chừng tôi phái người đi điều tra cậu
đấy?”, gần như để chứng minh sự lợi hại của mình, Liễu
Thiên Thành nói: “Hay là thế này, tôi tính thừ tương lai của
cậu nhé”.
Vừa dứt lời, Liễu Thiên Thành lại nhìn về phía Đàm
Thu, thế nhưng lần này, ông ta dùng tay vẽ vời gì đó với
gương mặt Đàm Thu trong không trung, trông có vẻ như một trận bát quái.