Chương 1142
Thế nhưng, hắn nhất định phải nói, cũng không phải là vì tương lai của anh em mình, mà là vì sự phát triển trong tương lai của hắn.
Hắn làm người đứng đầu của đám tân sinh kia, dẫn dắt họ băng qua sông Tây Lưu còn không phải là vì tạo uy tín, lập nên ra một đoàn đội nhỏ của mình sao?
Chỉ cần có bọn họ, mai sau địa vị của hắn mới có thể nhanh chóng tăng lên!
Vả lại, ở bên trong Tinh Minh cũng kiếm được tiếng nói!
“Diệp Ca, yêu cầu này của cậu, tôi cần phải bàn bạc lại với cậu Cố đã”, Hồ Ngạo liếc Diệp Ca một cái, cũng không có dứt khoát từ chối.
Hắn ta biết với thực lực của Diệp Ca, chỉ cần học ở học viện Vô Song một thời gian là mai sau chắc chắn sẽ vượt qua mình, không thể dễ dàng đắc tội được.
Có điều, nhận nhiều người như vậy cũng không phải là điều hắn ta có thể quyết định được.
Chỉ có thể xin ý kiến của Cổ Tinh Hoa trước đã.
“Diệp Ca, yêu cầu đó của cậu hơi quá đáng đấy, Tinh Minh không phải rác rưởi nào cũng nhận”, Hồ Ngạo vừa nói xong, bỗng có một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Sau đó, một người cao khoảng 1m8, mặc một bộ áo dài hoa lệ đi về phía bên này, trên eo đeo một cái lệnh bài bằng ngọc khắc từ Cổ lộ ra thân phận của hắn!
Tuy hắn là con cháu của nhà họ Cổ trong 36 gia tộc địa sát ở thế tục, thân phận thua xa Diệp Ca. Nhưng, Cổ Tinh Hoa cũng là anh đại trong học viện Vô Song!
Đám đông đứng trước nhìn thấy hắn đều tránh ra một con đường.
Vài giây sau, Cổ Tinh Hoa đã đi đến trước mặt Diệp Ca. Hắn vừa đến, bên này lập tức im lặng, không ai dám nói chuyện.
Cổ Tinh Hoa cẩn thận quan sát Diệp Ca một lượt, rồi mới mở miệng nói với giọng tràn ngập bá đạo, không cho phép cãi lại:
“Bản thân cậu quả thật khá mạnh, nhưng Tinh Minh chỉ nhận kẻ mạnh, không phải ai cũng có thể vào, ví dụ như…”
Cổ Tinh Hoa giơ tay lên, chỉ vào đám Lữ Đông Dã, Giang Hồ Hải, Đàm Thu, Trương Tử Đằng, Hà Đồn khẳng định nói: “Mấy tên vô dụng kia, không được”.
Khi hắn nói câu này cũng không có nhỏ tiếng, cũng chẳng thèm để ý đến mặt mũi của đám Lữ Đông Dã. Dù sao, Cổ Tinh Hoa hắn cũng không cần phải để ý hay quan tâm đến mặt mũi và tâm trạng của một đám con kiến.
Còn Âu Dã Thanh Vũ, cô ta cũng ở trong đám người đó, nhưng lại quá xinh đẹp. Cổ Tinh Hoa vừa thấy đã quyết định đưa cô ta vào hậu cung của mình.
Hắn, là người quyết định quy tắc!
“Được, cậu Cố, tôi đồng ý với cái nhìn của cậu!”, vẻ mặt Diệp Ca lập tức vui vẻ, hung hăng liếc đám Lữ Đông Dã: “Đám rác rưởi kia cũng không nằm trong đội ngũ của tôi, nên không liên quan gì tới tôi hết”.
“Đám vô dụng ấy quả thật không xứng tham gia vào Tinh Minh”.
Bị Cổ Tinh Hoa và Diệp Ca xỉa xói, đám người Lữ Đông Dã tức thì trở thành tiêu điểm của mấy ngàn người.
Sau khi thấy được thực lực của họ, đám đông lập tức phát ra từng tiếng thổn thức:
“Khốn kiếp, thứ rác rưởi gì vậy? Sao trong lớp tân sinh viên năm nhất còn có loại hàng này?”
“Trời ạ, bây giờ hạng người hạ đẳng nào cũng đều có thể tiến vào học viện Vô Song sao?”
“Xảy ra chuyện gì vậy, không phải là đi cửa sau đó chứ? Vậy mà còn có một tên tàn tật chống gậy, trời ạ!”
“……”