Chương 1104
Dọc theo đường đi cô ta giống như chim sơn ca vậy, cứ líu lo bên tai Trần Đức.
“Tên khốn kiếp, vừa rồi anh nên giết hết mấy bọn khốn kiếp ấy đi”.
“Tên khốn kiếp, sao anh lại lạnh nhạt như vậy, không thể nói nhiều hơn mấy câu sao?”
Trong tay Trần Đức đang xách một hũ rượu, bước chân nhanh nhẹn đi giữa núi rừng, giống như không nghe thấy tiếng của Ưng Thanh Vũ, lúc thì uống mấy hớp rượu, lúc thì như đang quan sát thứ gì đó.
Mặc cho Ưng Thanh Vũ nói không ngừng, anh cũng không trả lời một câu.
“Hừ, thật là danh xứng với thực…”
“Im miệng!”
Đột nhiên,
Trần Đức vẫn luôn yên tĩnh giờ đây sắc mặt thay đổi, hai chân anh nhảy lên cây leo trèo giống như vượn, thân hình rất nhanh liền ẩn nấp, biến mất không thấy.
“Tôi…”
Ưng Thanh Vũ muốn nói gì đó, nhưng Trần Đức lại một tay bịp miệng cô ta.
Không tới năm giây,
Vị trí bọn họ đứng trước đó xuất hiện sáu bóng người.
Không phải ai khác,
Chính là đám người Mậu Danh, Lương Khâu, Đạm Đài Nguyệt!
“Người đâu? Tại sao không thấy?”, Lương Khâu nổi nóng: “Vừa nãy vẫn còn ở đây, sao đột nhiên không thấy tăm hơi?”
“Tìm khắp nơi đi”.
Mậu Danh cau mày sờ râu quai nón, nhìn cực kỳ nghiêm trọng, lúc Lâu Tinh Hải giao viên Nguyệt Quang cho anh ta đã căn dặn nhất định phải xử dụng đúng chỗ, nếu không thì anh ta sẽ chết rất thảm!
Nếu như Lâu Tinh Hải tới không thấy Ưng Thanh Vũ, trời mới biết hắn sẽ tức giận đến mức nào.
“Lại là bọn họ, vẫn chưa từ bỏ ý định sao?”
Trần Đức có chút chán ghét, anh chăm chú nhìn chằm chằm sáu người đang tìm anh, những người này nhiều lần chọc giận anh, kiên nhẫn của anh đã sắp mài mòn rồi.
Sau đó,
Anh tung người nhảy lên,
Đưa Ưng Thanh Vũ rơi xuống bên cạnh bọn họ:
“Không cần tìm, tôi ở đây”.
Đám người Lương Khâu, Mậu Danh kinh hãi, theo bản năng nhìn về phía Trần Đức, rồi sau đó lại theo bản năng thụt lùi mấy bước, khoảng cách đã bị kéo ra đến mười mấy mét!
Bọn họ nhìn chằm chằm Trần Đức đầy cảnh giác và hoảng sợ!
“Mấy người sợ tên khốn kiếp ấy như vậy còn đến đây làm gì?”, Ưng Thanh Vũ giơ nắm đấm: “Là tới tìm chỗ chết sao?”
Trần Đức không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ.
“Anh Trần, chúng tôi không có ý khác!”, Đạm Đài Nguyệt giọng nhu hòa khiêm tốn, cô ta cung kính nói: “Chúng tôi chỉ muốn đưa cô ấy về, mong anh tác thành!”
“Tôi nói rồi, không được”, Trần Đức từ chối,