Bát Gia Tái Thế

Chương 1096




Chương 1096

Có điều, anh không có để ý mà thôi.

Chỉ cần đối phương không làm phiền, chọc đến mình thì anh cũng chẳng quan tâm lắm.

Nói thật, đám người kia ngoài Đạm Đài Nguyệt ra thì những người còn lại chẳng để lại ấn tượng tốt nào cho anh. Đặc biệt là tên Lương Khâu cầm quạt, lúc nào cũng nhằm vào anh, nói năng chói tai còn buồn nôn.

“Có vẻ… thực lực của anh ta cũng rất mạnh?”, Mậu Danh khẽ cau mày, nhìn con heo bị chia năm xẻ bảy đầy đất, trong giọng nói có chút thưởng thức: “Xem ra, anh ta thật sự dũng cảm mà không phải ngốc”.

“Quả thật là khiến người ta hơi bất ngờ, nhưng…”, Lương Khâu không cho là đúng nói: “Một con heo rừng mà thôi, chúng ta cũng có thể tùy tiện là giết nó được ngay. Anh ta lại mất thời gian lâu như vậy, nơi này cũng chưa phải chỗ sâu trong núi Bách Thú, đi vào trong thì cũng chết thôi”.

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chúng ta đi thôi. Cô bé kia cũng ở gần đây, phải nhanh chóng tìm được cô ta rồi rời khỏi đây nữa”, con ngươi Đạm Đài Nguyệt khẽ đảo, dẫn đầu đi về phía dụng cụ chỉ định.

Đám người Mậu Danh, Lương Khâu theo sát phía sau.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã dừng lại, mặt mày lộ vẻ kỳ lạ.

Bên cạnh dòng suối nhỏ phía trước, Trần Đức đang chữa thương cho một cô gái, còn cô gái thì đang cầm một cái chân heo ăn.

Trần Đức thỉnh thoảng lại uống một ngụm rượu, trong tay cầm một thứ đen thui bôi lên miệng vết thương của cô gái. Nhưng rõ ràng mắt thường có thể thấy được, miệng vết thương đang dần khỏi hẳn.

“Hình như, người chúng ta muốn tìm… chính là cô ta…”, Mậu Danh nhìn dụng cụ theo dõi, điểm sáng đang lóe mù mắt, rồi lấy ra một tấm hình, trong hình chính là cô gái kia!

“Không ngờ lại gặp phải thật”, Đạm Đài Nguyệt thở dài, chuyến này của các cô chính là vì cô bé kia, chỉ cần mang cô bé đi giao cho người kia là họ có thể lấy được vô số chỗ tốt. Mà nó có thể giúp ba người họ đạt tới Linh Hải kỳ!

“Nếu gặp phải chúng ta thì nói lên tên nhóc kia đáng chết”.

Trong khi họ đang nói chuyện, Lương Khâu không đợi hai người kia quyết định đã dẫn theo một ông lão đi về phía dòng suối nhỏ.

Mậu Danh, Đạm Đài Nguyệt liếc nhau, cũng đi theo.

Cùng lúc đó, Trần Đức đang chữa thương cho Ưng Thanh Vũ bên dòng suối cũng thấy họ. Ưng Thanh Vũ đang ăn chân heo lại lộ ra ánh mắt sợ hãi.

“Nhóc con, đúng là khéo thật, không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi”, Lương Khâu phe phẩy cây quạt, ánh mắt ngả ngớn hỏi: “Hỏi anh một câu nè, anh… muốn sống không?”

Trần Đức liếc Lương Khâu một cái, lười để ý đến hắn ta, tiếp tục chữa thương cho Ưng Thanh Vũ.

“Tên khốn, bọn họ là tới bắt tôi”, Ưng Thanh Vũ nhỏ giọng nói: “Bọn họ rất mạnh, mau dẫn tôi chạy đi”.

“Chạy? Có thể chạy đi đâu?”, Lương Khâu lớn tiếng nói: “Trần Bát Hoang đúng không? Nếu anh không muốn chết thì giao cô gái kia cho chúng tôi đi. Nếu tâm trạng tôi vui sẽ rủ lòng thương tha cho anh một mạng!”

“Lương Khâu, anh không thể khách sáo chút hả?”, Đạm Đài Nguyệt nhíu mày, hơi bực nói. Lương Khâu thật sự quá kiêu ngạo, mà sự kiêu ngạo ấy khiến cô ta chán ghét: “Trần Bát Hoang, cô gái này nghịch ngợm gây sự, bỏ nhà đi, người nhà của cô ấy đang tìm. Mong anh có thể để chúng tôi dẫn cô ấy về”.

Ấn tượng của Trần Đức với Đạm Đài Nguyệt cũng không tệ lắm, nhưng anh chưa trả lời ngay mà là hỏi Ưng Thanh Vũ: “Cô muốn đi với cô ta không?”

Ưng Thanh Vũ vội vàng lắc đầu: “Không muốn, tôi chỉ muốn đến học viện Vô Song, tên khốn, anh tuyệt đối không được để họ bắt tôi đi!”