Bát Gia Tái Thế

Chương 1087




Chương 1087

“Nếu bây giờ không muốn đưa, vậy thì thôi, tạm biệt!”

Giữa lông mày của Trần Đức viết rõ mấy chữ không quan tâm. Ở những nơi như Côn Luân Hư này, đối với người lạ mà nói gì đến mấy chuyện lòng tốt, trách nhiệm, trượng nghĩa gì chứ, tự tìm phiền phức cho mình hay gì?

Dường như anh không hề quan tâm đến sự an toàn của Ưng Thanh Vũ chút nào, phất tay, quay người rời đi, không có chút gì do dự.

“Anh…”

Ưng Thanh Vũ nghiến răng, cô ta chưa từng gặp người nào vô sỉ như vậy, nhưng bây giờ cô ta đang ở nơi nguy hiểm, lại không còn cách nào khác, không được lựa chọn: “Được rồi được rồi, tên khốn, bây giờ tôi đưa cho anh là được chứ gì!”

Dứt lời, bước chân của Trần Đức liền dừng lại.

Anh đi đến chỗ Ưng Thanh Vũ, quay lưng về phía cô ta, hơi ngồi xổm xuống: “Lên đi”.

“Làm gì?”, Ưng Thanh Vũ nhăn mũi hỏi.

“Tôi cõng cô rời khỏi đây trước, còn không đi thì thật sự có dã thú đến đấy. Về phần võ kỹ, cô có thể vừa đi vừa nói cho tôi nghe…”

Trần Đức nói, giọng điệu bình thản, không nghe ra được cảm xúc gì: “Tốt nhất là cô đừng lừa tôi, nếu cô dám lừa tôi thì tôi sẽ lập tức vứt cô xuống, hơn nữa, tôi sẽ vứt cô vào miệng dã thú đấy”.

Ưng Thanh Vũ hừ rồi lại hừ, rất không tình nguyện trèo lên vai Trần Đức.

Trên người cô ta vốn đã có rất nhiều vết thương nghiêm trọng, lại trải qua trận chiến với bầy sói, nếu bây giờ tự đi bộ thì quả thực để người khác cõng đi càng nhanh hơn.

“Đồ khốn, có thể đi rồi!”

Ưng Thanh Vũ dựa vào cánh tay của Trần Đức cảm thấy có chút cảm giác an toàn, bất kể thế nào, có một người như vậy bảo vệ cô ta, cuối cùng cũng không lo bị dã thú đuổi theo rồi.

“Tuổi còn nhỏ nhưng vóc dáng không tệ nhỉ”, Trần Đức cảm nhận được sự mềm mại trên lưng, khẽ cảm thán một câu, sau đó bước nhanh rời khỏi nơi này.

“Ở ngay phía trước rồi, tiếng đánh nhau phát ra từ đây!”, hai người vừa rời đi thì một giọng nói từ xa vang lên.

Sau đó, sáu bóng người dần dần xuất hiện, chính là sáu người Mậu Danh, Lương Khâu, Đạm Đài Nguyệt mà Trần Đức đã gặp trước đó, bọn họ quan sát xung quanh, phát hiện thấy những vết máu và bầy sói đã chết.

“Xem ra cô ấy đã dừng lại chiến đấu với bầy sói ở đây”, Lương Khâu cầm một chiếc quạt giấy, nhẹ nhàng đung đưa, thổi tung mái tóc của mình: “Chúng ta đến muộn một bước”.

“Đúng vậy”, Mậu Danh nhìn ánh sáng nhấp nháy trên hệ thống theo dõi: “Chắc ở quanh đây thôi, bây giờ chúng ta đuổi theo!

“Ừm!”

Đạm Đài Nguyệt khẽ gật đầu, sáu người tiếp tục đuổi theo một số vết máu nhàn nhạt trên mặt đất.

Vài phút sau, Mậu Danh nhìn chằm chằm vào hệ thống theo dõi, kinh ngạc nói: “Chuyện này…sao cô ấy có thể đi nhanh như vậy? Hệ thống theo dõi hiển thị ngày càng yếu rồi!”

“Không phải cô ấy bị thương rất nặng sao, sao có thể đi nhanh hơn chúng ta được?”, Lương Khâu cầm lấy thiết bị theo dõi xem, ánh mắt không thể tin được: “Chuyện này không thể nào!

Bọn họ vừa đi vừa chạy với tốc độ rất nhanh trong suốt quãng đường nhưng lại đuổi không kịp người muốn tìm, không những thế, khoảng cách giữa đối phương và bọn họ lại ngày càng xa hơn.

“Tiếp tục đuổi theo!”