Bát Gia Tái Thế

Chương 1032




Chương 1032

“Không lẽ là chiếc đỉnh đá này?”, nhìn xung quanh cũng không thu hoạch được gì, Trần Đức lại đưa mắt nhìn sang chiếc đỉnh đá bên cạnh, anh tỉ mỉ quan sát trên dưới trái phải, đỉnh có ba chân hai tai, cao hơn một mét, trên bề mặt có nhiều vết tích thời gian, trông khá cổ kính.

Tiếp đó, Trần Đức cố gắng xoay chuyển nó, tính toán phát động cơ quan mở cửa gì đó.

Đỉnh chính là đỉnh, một chiếc đỉnh độc lập!

“Đúng là một cái đỉnh rách nát”.

Trần Đức không biết nói sao, đánh một quyền xuống chiếc đỉnh để trút giận.

“Răng rắc…”

Tuy nhiên theo một quyền này của anh hạ xuống, chiếc đỉnh kia bỗng nhiên nứt ra, bề mặt xuất hiện các khe hở, trong các vết nứt xuất hiện một mảnh lục lam…

Chất liệu của chiếc đỉnh này không phải là đá mà bằng kim loại!

Chỉ là bên ngoài nó được bao phủ bởi một tầng đá mà thôi!

Trần Đức vừa phát hiện ra sự thật này liền vung xuống một quyền nữa khiến lớp đá hoàn toàn tách mở, một chiếc đỉnh ba chân màu tím lam xuất hiện trước mắt anh!

Những đường vân trên thân đỉnh quấn lấy nhau, chúng giống như hoạ tiết rồng, bao bọc toàn bộ chiếc đỉnh, cổ xưa, khí thế uy nghiêm!

Thành bên trong của chiếc đỉnh cổ giống như thân đỉnh hiện lên màu tím lam vô cùng rực rỡ, Trần Đức thò một tay vào vuốt ve, vậy mà cảm nhận được một trận nóng bỏng như thiêu như đốt!

Phải biết rằng với cường độ thể xác hiện nay của anh, ít nhất cũng phải năm sáu trăm độ C mới khiến anh có cảm giác bỏng rát, cũng có nghĩa là nhiệt độ bên trong chiếc đỉnh này cực kỳ cao!

“Híc… đây là loại đỉnh gì…”

Trần Đức vô cùng kinh ngạc, phải biết rằng, chiếc đỉnh này còn chưa được đốt cháy qua lửa, tại sao có thể nóng như vậy? Nhiệt độ cao do đâu mà có?

“Cho dù thế nào thì chắc chắn là một bảo bối, lấy đi trước rồi lại bàn sau”.

Trần Đức dùng một tay đỡ lấy quai đỉnh, tay còn lại bắt lấy chân, hai tay cùng dùng sức.

“A!”

Ngay lập tức, Trần Đức phát hiện cái đỉnh này nặng hơn so với tưởng tượng của anh, tuy nhiên, anh cũng không quá để tâm, dễ dàng nâng nó lên rồi đi đến trước bức tường.

Tiếp đó, anh giơ nắm đấm lên, định đánh ra một con đường.

“Nhóc kia, ngươi định khiêng đỉnh Long Văn ra ngoài sao? Cứ đi như vậy, chị đây đảm bảo nhóc không sống qua ba ngày đâu!”, đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai Trần Đức.

“Là ai?”

Thoáng chốc, Trần Đức liền ném cái đỉnh trong tay đi, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, tiến vào trạng thái đề phòng cao độ, tóc gáy toàn thân dựng đứng lên.

Là ai vừa lên tiếng?

Vì sao anh không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng nào? Càng đáng sợ hơn chính là không cảm nhận được dù chỉ là một luồng khí tức của đối phương.

“Nhóc con, nhóc không cần phải kích động như vậy đâu, chị đang ở ngay trong đầu nhóc nè”, giọng cô gái kia lại lần nữa vang lên, mang theo tiếng cười khẽ.

“Trong đầu?”

Trần Đức ngớ ra, anh không cảm nhận được có điều gì khác thường: “Bớt giả thần giả quỷ đi, mau ra đây!”