Bát Gia Tái Thế

Chương 1002




Chương 1002

Sáu vị thái thượng trưởng lão đương nhiên cũng không gấp gáp mà yên lặng chờ đợi dưới chân Thiên Kiếm Phong, sáu vị hóa thạch sống như họ đứng tại nơi đó giống như sáu ngọn núi lớn nối tiếp nhau, khiến người ta cảm thấy vô cùng đè nén, đến thở mạnh cũng không dám.

“Ha ha, hơn 2000 mét, có lẽ hắn cũng không kiên trì nổi bao lâu nữa, nói không chừng đã chạm mặt chú rồi, chú cũng tiện tay giết chết hắn rồi”, Chương Hằng tràn đầy tự tin, cho dù Trần Bát Hoang cực kỳ yêu nghiệt, hắn cũng không tin anh có thể trụ vững tại độ cao như vậy được bao lâu nữa.

Nhiều nhất là mười phút!

Hắn đoán rằng Trần Bát Hoang sẽ nhếch nhác lăn xuống núi trong vòng mười phút nữa!

Giờ phút này, trên Thiên Kiếm Phong, tại độ cao 2.700 mét, tốc độ của Trần Đức đã chậm lại một chút, không phải anh muốn leo chậm lại mà là áp lực, sức gió và trọng lực tại đây không chỉ lớn hơn ở phần dưới của Thiên Kiếm Phong gấp mười nghìn lần!

Trang phục trên người anh đã rách nát tới cực hạn, biến thành từng mảnh vải vụn, dưới những miếng vải hở rách bươm ấy ẩn hiện làn da màu đồng khỏe khoắn, lấp lánh tia sáng bóng chói mắt, gió sắc quét tới, cho dù làn da của anh cứng chắc như sắt thép thì lúc này cũng đã xuất hiện từng mảng màu đỏ thẫm đan xen nhau, giống như bị lưỡi dao cứa qua.

Khoảng cách tới đỉnh vẫn còn 100 mét nữa!

“Thực lực của Phương Tâm Ngọc xem ra còn mạnh hơn trong tưởng tượng một chút”, Trần Đức tự nhủ, trong suốt chặng đường treo leo, anh thời thời khắc khắc quan sát tình hình xung quanh nhưng từ đầu tới cuối vẫn chưa nhìn thấy Phương Tâm Ngọc.

Nơi này đã là 2.700 mét, chiều cao của toàn bộ Thiên Kiếm Phong chỉ có 2.800 mét, Phương Tâm Ngọc rất có khả năng đã lên tới đỉnh!

Trần Đức tiếp tục leo, không có giây phút nghỉ ngơi, trong 100 mét còn lại, gió quét như đang tôi luyện xương cốt anh, hết lần này đến lần khác thổi qua thân thể anh, Trần Đức có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể của bản thân càng trở nên rắn chắc theo sự gia tăng của độ cao, hiệu quả vô cùng rõ nét.

“Còn lại mười mét!”

Còn cách đỉnh mười mét, Trần Đức không chần chừ lấy ra hai viên đan dược từ trong đống quần áo rách nát rồi nuốt xuống, ngay lập tức, những vết thương vì bị gió cắt trên cơ thể bắt đầu khôi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sức bền, linh khí cũng đồng thời dần dần tụ hợp dày đặc lại, tăng đến trạng thái đỉnh cao.

“Phương Tâm Ngọc, tôi tới đây!”

Ánh mắt Trần Đức lập lòe, sau đó dưới chân dùng lực đạp mạnh, cả cơ thể nhảy vọt lên cao giống như một con vượn già, anh trực tiếp vọt thẳng lên mười mét cuối cùng!

“Ầm!”

Cùng với một tiếng động lớn, Trần Đức cũng vững vàng hạ cánh xuống đỉnh của Thiên Kiếm Phong.

Cũng đúng lúc này, anh cảm nhận được một đôi mắt khóa chặt mình trong khoảnh khắc.

Ngước mắt nhìn lên, tại nơi cách anh không xa có một người đàn ông với tình trạng quần áo có phần rách nát giống như anh trạc 50, 60 tuổi, để râu dài mười phân, tai vểnh, lông mày rậm, mắt xếch, dáng mũi La Mã, tổng thể các đường nét trên khuôn mặt trông vô cùng không hài hòa.

Phương Tâm Ngọc!

Ngay từ cái nhìn đầu tiên Trần Đức đã nhận ra ông ta!

Tà Vô Cương, Phương Tâm Ngọc, Lâu Vạn Xuân!

Diện mạo của ba người này đã được Chu Hồng Diễu khôi phục thông qua công nghệ phục chế 3D, chỉ một lần nhìn qua, Trần Đức sớm đã khắc sâu khuôn mặt của bọn họ trong tâm trí mình!

“Trần Bát Hoang?”, Phương Tâm Ngọc đứng chắp tay sau lưng, cũng nhận ra Trần Đức.