Nhìn cô hầu gái bị kéo đi trong lòng Tần Nguyên thở dài một hơi đều là do cô ta tự làm tự chịu nhưng vẫn may giữ được mạng sống.
Tống Cận Trạch nhíu mày với thái độ của cô bị người ra tay đánh mà cũng không la lên để anh kịp thời đến vẫn còn may cuộc gọi sớm kết thúc để anh chứng kiến màn này.
- " Ngốc.
Dù có chuyện gì to hay nhỏ em cũng phải la lên cho anh biết để bảo vệ em ".
Bàn tay anh gõ nhẹ vào chán Tần Nguyệt.
Ôm lấy cái chán vừa mới bị búng, cô phồng mỏ trợn má:
- " Ai cần anh bảo vệ.
Tôi có thế giải quyết được mọi chuyện ".
Hai bên má của Tần Nguyệt đều đã ửng đỏ, ngoài người mẹ đã mất của cô ra thì không ai nói muốn bảo vệ cô nữa nhưng bây giờ Tần Nguyệt đã tìm ra người bảo vệ cô rồi.
Đôi môi của cô bất giác cong lên nở một nụ cười tươi nhưng nơi khóe mắt lại có giọt nước mắt lăn xuống.
Khi nhìn thấy Tần Nguyệt khóc tay chân của Tống Cận Trạch trở nên luống cuốn không biết phải làm thế nào để dỗ dành.
- " Em khóc sao????Anh đã nói sai làm em khóc??? hay em bị đau chỗ nào ".
Kéo cô vào lòng anh ngó trước sau xem cô bị thương chỗ nào.
Càng được anh quan tâm Tần Nguyệt lại càng khóc lớn hơn.
Chưa bao giờ cô cảm thấy ấm áp như vậy cảm giác ấy đã không còn kể từ ngày mẹ mất, ba vui vẻ bên gia đình mới của mình, Tần Nguyệt luôn cô đơn một mình cô từng nghĩ mình là một kẻ thừa thãi không nên có mặt trên đời này.
- " Cận Trạch cảm ơn anh".
Cảm ơn vì đã cho cô cảm nhận được sự ấm áp thêm một lần nữa.
Cảm ơn vì đã tiếp thêm cho cô một sức sống mới để cô biết vẫn còn người muốn bảo vệ cho cô.
Tần Nguyệt ôm chặt cơ thể của Tống Cận Trạch vùi khuôn mặt ướt đẫm vào lồ ng ngực của anh khóc như một đứa bé.
Mạnh mẽ đến mức nào nhưng cô vẫn muốn nhận sự yêu thương.
Dù Tống Cận Trạch không biết vì sao cô khóc nhưng anh vẫn ra sức an ủi còn làm ra nhiều trò đùa chỉ để cô cười.
- " Ngốc.
Anh không cần lời cảm ơn của em ".
Anh muốn Tần Nguyệt trở lại là một người cáu gắt hay nỗi giận mọi lúc với anh, muốn được nhìn thấy nụ cười trên môi cô chứ không muốn trên khuôn mặt cô xuất hiện giọt nước mắt nào bởi vì sẽ khiến anh đau.
- " Anh không cho phép em khóc ".
Nói xong liền nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên khuôn mặt cho Tần Nguyệt.
- " Em khóc nhìn rất xấu ".
Không nhịn được cô liền bật cười.
Tần Nguyệt đã khóc nhưng không phải nước mắt của sự đau khổ mà là của hạnh phúc chưa bao giờ cô cảm thấy vui vẻ và ấm áp đến thế.
Một người đứng trên vạn người như Tống Cận Trạch lại trở nên luốn cuốn trước một người phụ nữ có phải đến lúc cô nên mở lòng rồi không???
Ổn định lại tâm lúc này Tần Nguyệt mới để ý đến tư thế của hai người nên đã đẩy Tống Cận Trạch ra.
Cặp mày của anh nhướn lên, bĩu môi:
- " Lợi dụng xong liền bỏ đi".
Tần Nguyệt chu môi lên phản bác:
- " Ai lợi dụng anh.
Tôi chỉ là mượn.....!mượn thôi ".
Anh tiến lại gần sát tai cô nói nhỏ, gương mặt gian xảo:
- " Như vậy anh sẽ bị lỗ vốn chi bằng em trả lại phí cho anh ".
Tần Nguyệt lùi lại một bước, liếc mắt nhìn ra ngoài trời.
- " Trời đã tối còn không đưa tôi về dì Lam sẽ lo lắng gọi cho ba tôi đấy ".
- " Không sao ".
Tống Cận Trạch thong thả lấy chiếc điện thoại trong túi ra, gõ gõ trên màn hình một lượt, Tần Nguyệt mím môi nhìn anh chẳng biết là anh muốn làm gì....
Lúc này, Tống Cận Trạch cất giọng bất ngờ:
- " Xin chào chủ tịch Tần.
Tôi là Tống Cận Trạch ".
Hai mắt trừng lớn, miệng há hốc kinh ngạc không dám lên tiếng hay tạo ra tiếng động.
- " À....!Tôi vẫn khỏe ".
Vội vàng tiến lại muốn ngắt điện thoại chỉ là Tống Cận Trạch không cho cô cơ hội đó.
Khóe miệng nhếch lên anh giơ một tay ôm Tần Nguyệt vào trong lòng.
- " Tên khốn kiếp nhà anh....."
Cô hạ thấp giọng mắng anh hai người giằng co tranh chiếc điện thoại, Tống Cận Trạch quá cao Tần Nguyệt nhón chân cố gắng muốn giành lấy nhưng làm cách nào cũng không được vẫn luôn miệng mắng chửi anh là " Tên khốn ".
Mặc kệ cô có làm gì anh vẫn giữ giọng điệu từ tốn:
- " Tôi với Tổng giám đốc Tần đang bàn luận về bản kế hoạch chúng tôi đang ở xa thành phố có lẽ đêm nay cô Tần không thể về kịp mong ngài đừng trách cô ấy......!Cảm ơn ".
Cúp điện thoại cúi đầu nhìn xuống đã thấy hai mắt của cô trừng lớn.
- " Tối nay ở với anh ".
Sau đó, cúi đầu hôn lên môi của cô......
Tên khốn vẫn là tên khôn không thể nào biến thành người tốt được.
Tần Nguyệt không né tránh nụ hôn của anh ngược lại còn nhắm mắt hưởng thụ.
Anh hôn rất sâu, sâu đến mức gần như cô sắp không còn thở được nổi mới chịu thả ra.
Tống Cận Trạch không buông tha cho cô dể dàng, không nói năng trực tiếp bế Tần Nguyệt lên từng bước tiến về phòng của mình.
- " Đến lúc em phải trả nợ cho anh rồi ".
Đặt Tần Nguyệt lên giường Tống Cận Trạch từng chút từng chút " gặm nhắm " cơ thể của cô, quần áo xộc xệch, lộ ra cơ thể mềm mại trắng noãn, bàn tay cũng gấp gáp lục lọi tìm nói mềm mại.....
Bàn tay cởi s@ch quần áo trên người cô, kéo đôi chân ra sau thắt lưng mạnh mẽ đi sâu vào trong cơ thể cô....
" A......!"
Tần Nguyệt không còn phản kháng mà cô đã dần chìm đắm trong kh0ái cảm mà Tống Cận Trạch đem lại..