Ba tháng sau
Từ sau khi quyết định cùng Tống Thị kí kết hợp đồng thì đã ba tháng trôi qua Tống Cận Trạch đã không có liên lạc và đến tìm Tần Nguyệt hay đến căn hộ làm phiền cô nữa mọi công việc về dự án đều do một nhân viên của Tống Thị phụ trách và trao đổi với cô.
Đã rất nhiều lần Tần Nguyệt muốn hỏi thử người nhân viên này về tung tích của Tống Cận Trạch nhưng lời nói vừa ra đến cửa miệng đã bị cô nhanh chóng nuốt vào trở lại.
Tần Nguyệt hoàn toàn không hiểu được bản thân của mình lúc Tống Cận Trạch ở bên cô liền muốn đuổi anh đi còn bây giờ anh không có ở đây Tần Nguyệt lại muốn Tống Cận Trạch làm phiền cô như mọi ngày.
Một vài ngày không gặp anh cô liền cảm thấy trong lòng trống vắng thiếu mất một thứ gì đó cô đã tìm đủ mọi cách để bù đắp lại sự thiếu hụt này nhưng cách nào cũng không thể bù đắp lại được.
Tần Nguyệt đã tìm mọi lý do rằng Tống Cận Trạch đã tạo cho cô thói quen luôn ở bên cạnh anh vì vậy sau khi anh rời đi mấy ngày thì cô sẽ quen với việc không có anh bên cạnh và không còn nhớ đến anh nữa nhưng kết quả lại trái ngược hoàn toàn càng muốn quên đi thì lại càng thêm mong nhớ.
Dựa lưng vào chiếc ghế suy nghĩ một lúc Tần Nguyệt liền thở dài một hơi.
Cũng tại cái tên Tống Cận Trạch mà khiến cô không thể tập trung đến công việc nào được đến cả tài liệu cô còn chưa mở ra xem.
Chẳng lẽ Tần Nguyệt cô thật sự thích Tống Cận Trạch rồi sao??????
Dù có chán nản đến mức nào thì Tần Nguyệt cũng không thể làm ảnh hưởng đến công việc chung của Tần Thị.
Cô bắt đầu lấy tập tài liệu lên xem trong đầu vẫn giữ câu nói " phải thật tập trung vào công việc ".
Chưa được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại của Tần Nguyệt kêu lên.
Cô nhanh tay bỏ tập tài liệu qua một bên cầm lấy điện thoại xem là ai đang gọi đến cho mình.
Nhìn dãy số lạ trên màn hình điện thoại Tần Nguyệt cảm thấy thất vọng đây không phải là số của Tống Cận Trạch nhưng cô vẫn mở máy nghe.
Vừa mở máy nghe bên đầu dây kia đã truyền đến giọng nam trầm ấm:
- " Xin chào ".
Tần Nguyệt lịch sự hỏi:
- " Xin chào.
Ai vậy ạ ".
Người bên kia liền phì cười:
- " Quên anh rồi sao.
Chỉ mới ba năm không gặp em đã quên anh rồi thật khiến người ta đau lòng ".
Lúc này, Tần Nguyệt mới để ý đến giọng nói có chút quen thuộc đã từng nghe ở đâu rồi nhưng cô hoàn toàn không nhớ ra là đã nghe ở đâu.
- " Anh là.........!"
Người bên kia không có nữa điểm thất vọng hay tức giận ngược lại còn rất vui mừng.
- " Là anh Hoắc Cẩn đây ".
Khuôn mặt Tần Nguyệt từ bất ngờ chuyển sáng vui mừng mà đứng bật dậy khỏi ghế.
Đã rất lâu rồi kể từ lần từ biệt nhau ở sân bay ba năm trước cô đã không còn liên lạc với Hoắc Cẩn và anh cũng vậy.
Vậy mà ba năm sau anh lại chủ động liên lạc lại với cô điều này khiến Tần Nguyệt rất vui.
- " Anh Hoắc Cẩn đã lâu lắm rồi anh không liên lạc với em làm em cũng quên mất người nào tên Hoắc Cẩn rồi.
Còn không liên lạc em sẽ thật sự quên anh luôn ".
Trong lời nói của Tần Nguyệt pha lẫn sự trêu ghẹo và vui mừng.
- " Còn anh thì nhớ rất rõ về em đó Tiểu Nguyệt".
Tần Nguyệt nhanh chóng đổi chủ đề của cuộc nói chuyện.
- " Hoắc Cẩn anh đã về nước chưa ".
- " Anh về rồi.
Đang ở nhà nghĩ mệt sau chuyến đi xa.
Buổi trưa em có bận gì không chúng ta cùng đi ăn rồi hàn huyên tâm sự ".
Không suy nghĩ thêm điều gì Tần Nguyệt trực tiếp sảng khoái đồng ý.
Cũng đã lâu rồi, cô chưa gặp lại Hoắc Cẩn nên cô muốn gặp anh.
Rất nhanh đã đến giờ nghĩ trưa Tần Nguyệt lái xe đến nhà hàng đã hẹn.
Cô được nhân viên nhà hàng dẫn đến bàn của Hoắc Cẩn.
Anh đã đến trước và đang ngồi chờ cô.
Vừa thấy Tần Nguyệt Hoắc Cẩn đã đứng dậy, mỉm cười nhẹ nhàng ôm chầm lấy cô, Tần Nguyệt cũng đáp trả lại cái ôm này.
Sau đó, hai người ngồi xuống ghế đối diện nhau.
- " Em vẫn thích uống nước cam chứ???? Anh đã gọi sẵn cho em rồi ".
Vừa nói Hoắc Cẩn đưa menu cho Tần Nguyệt chọn món.
Chọn được vài món, sau đó cô đưa cho nhân viên phục vụ.
Sau khi, nhân viên rời đi hai người mới bắt đầu trò chuyện.
- " Ba năm không gặp em bây giờ đã đẹp hơn ba năm trước rất nhiều ".
- " Anh cũng vậy đẹp trai hơn rất nhìu chắc chắn có rất nhìu cô theo ".
Hoắc Cẩn lấp tức phủ nhận:
- " Không có.
Anh không có ai để mắt đến ".
Tần Nguyệt bất ngờ với hành động phủ nhận còn nhanh hơn tên bắn của anh.
- " Em chỉ nói đùa thôi ".
Thức ăn được phục vụ mang lên, sau đó học liền rời đi.
- " Bây giờ phải gọi em là Tổng Giám Đốc Tần mới đúng ".
Hoắc Cẩn cười đùa nói
- " Tổng Giám Đốc cũng chỉ là một chức vụ thôi".
Sau đó, cả hai đều rơi vào im lặng.
Được một lúc, Tần Nguyệt hỏi anh:
- " Khi nào anh sẽ trở lại Mỹ ".
Hoắc Cẩn mỉm cười trả lời:
- " Xong việc anh sẽ đi ".
- " Công việc này rất quan trọng sao???? " Tần Nguyệt hỏi.
- " Đúng rất quan trọng ".
Hoắc Cẩn nhìn thẳng vào mắt cô mà trả lời.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh Tần Nguyệt khẽ gật đầu cũng có chút tò mò rốt cuộc việc nào mà lại quan trọng đến mức như vậy.
Cả 2 vui vẻ trò chuyện thi đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng xen ngang vào.
- " Vui nhỉ ".