Ánh sáng yếu ớt xuyên qua những chiếc lá chiếu vào trong căn phòng.
Tống Cận Trạch đang ngủ bỗng cảm thấy trên mặt đau buốt, anh nhíu mày, đôi mắt vừa mở ra đã thấy một bàn tay đang đặt trên mặt mình, không khó đoán được bàn tay của cô gái nhỏ này đã không "thương tiếc" đập thẳng vào mặt anh.
"Chậc" chỉ vừa mới sáng sớm chưa kịp mở mắt đã bị lãnh một đòn đánh.
Ánh mắt Tống Cận Trạch trở nên lãnh đạm, anh nhanh chóng "vứt" cái bàn tay đang để trên mặt mình xuống nhưng hành động một cách nhẹ nhàng, bàn tay của anh dưới lớp chăn ngay sau đó đưa lên khuôn mặt xoa xoa cái mũi bị đau, ánh mắt liếc nhìn người nằm bên cạnh.
Mặt anh đen lại, anh thì bị cô đánh đến tỉnh ngủ còn cô lại có thể ôm chăn ngủ ngon như vậy.
Trong lòng Tống Cận Trạch có chút buồn bực nhưng không hiểu sao khi nhìn vào khuôn mặt của cô như con mèo nhỏ nằm trong ổ chăn ngủ mọi sự buồn bực trong lòng anh đều biến mất.
Khoé miệng anh bất giác cong lên, bàn tay cũng không biết từ lúc nào đã đặt trên khuôn mặt Tần Nguyệt, Tống Cận Trạch cảm thấy lúc ngủ cô trông vừa dễ thương lại đáng yêu khiến anh không kiềm lòng được nhéo má cô vài cái.
Tần Nguyệt cảm thấy có người đang phá giấc ngủ của mình, khuôn mặt cô bày ra vẻ tức giận, nhăn lại xoay mặt đi hướng khác nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của anh, chu mỏ, mơ màng nói với giọng chưa tỉnh ngủ:
"Ưm....đừng nghịch, muốn ngủ."
Tống Cận Trạch phì cười, ngày thường cô luôn dùng bộ mặt ghét bỏ, giọng nói chứa đầy sự tức giận, cọc cằn nhưng anh chưa thấy cô để lộ ra gương mặt đáng yêu như vậy.
Anh cũng không vội bỏ tay ra vẫn muốn tiếp tục trêu cô một chút.
Làm thế nào bàn tay kia vẫn không chịu buông tha, nhưng đôi mắt Tần Nguyệt không muốn mở ra để cảnh cáo người đang phá mình, cô trực tiếp nhào người về phía trước cách xa bàn tay kia.
Cơ thể Tống Cận Trạch cứng đờ, đôi mắt liếc xuống dưới ngực của mình, chớp chớp vài cái, trong mắt chứa đầy sự kinh ngạc.
Cô vậy mà nhào vào lồ ng ngực của anh ngủ một cách ngon lành mặc cho chủ của cơ thể đã đồng ý hay không.
Tống Cận Trạch cũng không đẩy cô ra anh cảm thấy ôm Tần Nguyệt cũng không khó chịu ngược lại anh có cảm giác vừa dễ chịu lạ vô cùng "mềm mại".
Vòng bàn tay ra sau lưng ôm chặt cô vào lòng, nỡ nụ cười thoả mãn.
Không biết qua bao lâu, Tần Nguyệt mới mơ mang tỉnh dậy, lâu lắm rồi cô mới có một giấc ngủ ngon như vậy....!Cô cọ cọ vào cái "gối ôm" vài cái, nhưng cô cảm thấy lạ không phải gối ôm rất mềm sao? Nhưng cái này lại rất cứng.
Trí nhớ của cô ùa về, nhớ lại tối hôm qua cô có để cho Tống Cận Trạch ở lại không biết anh ta ngủ ở đâu hay.....!Chớp chớp đôi mắt còn đang mơ màng nhìn cái gối ôm cứng cáp, trong lòng có chút hoài nghi.
Bàn tay rất nhanh đã sờ toán lạn cái "gối ôm" để kiểm chứng.
Bàn tay sờ đến đâu càng khiến trong lòng cô tăng thêm nghi ngờ.
Tần Nguyệt cảm nhận rõ trên tay đây không phải gối ôm.....!
"Em còn sờ loạn nữa tôi thật sẽ ăn em mất."
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai của cô, giọng nói trầm ổn khiến Tần Nguyệt hoảng sợ.
Cô có thể cảm nhận được nơi nào đó đang có phản ứng, những lời nói kia không hề sai.
Đôi mắt mở màng, chợt tỉnh ngủ hẳn nghe thấy một giọng quen thuộc tim cô giật thót lên.
Đây không phải giọng nói của Tống Cận Trạch sao?
Trong đầu Tần Nguyệt không còn là nghi ngờ nữa mà đã chắc chắn.
Cô dùng sức chống đỡ cơ ngực của anh cố gắng thoát khỏi đôi tay của anh đang giam giữ trong lồ ng ngực.
Cái đầu nhỏ nhắn ngước lên nhìn Tống Cận Trạch, chưa nhìn thấy kĩ khuôn mặt của anh Tần Nguyệt đã mở miệng chửi người.
"Tên khốn ai cho anh vào phòng tôi....!Đường đường là người điều đứng đầu của một công ty lớn lại vào phòng con gái nhà lành.....đồ mặt dày không biết xấu hổ".
Vừa cố gắng đẩy anh ra, vừa lớn tiếng chửi, khiến cô vô cùng mệt nên lời nói ra có chút đứt quãng.
"Rõ ràng em là người cố ý mời gọi tôi vào, tôi chỉ chiều theo ý của em".
Khuôn mặt cô tràn đầy vẻ không hiểu, trong đầu bao nhiêu dấu chấm hỏi to đùng, Cô đã mời anh vào lúc nào.
"Anh nói không biết ngượng miệng, tôi có cho phép ai vào phòng cũng sẽ không bao giờ cho một tên lưu manh như anh bước vào phòng tôi".
Nhìn khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng lên, khiến Tống Cận Trạch lại cảm thấy vui hẳn lên, sao anh lại thích bộ dáng xù lông mèo của cô khi tức giận như vậy, trông vô cùng đáng yêu.
"Em cố ý bỏ chìa khoá trong thư phòng còn chối là không phải muốn tôi vào phòng em sao?"
Bây giờ, Tần Nguyệt đã thực sự hiểu tại sao Tống Cận Trạch lại vào được phòng? Là do cô sơ xuất bỏ quên cất chìa khoá dự phòng.
"Trước tiên anh mau buông tôi ra đã."
Động tác chổng đẩy của cô cũng không dừng lại mà còn đang cố gắng đẩy mạnh hơn.
"Chậc, tay của anh bị chuột rút mất rồi, không bỏ ra được.
Làm sao bây giờ."
Khoé miệng của cô giật giật vài cái, ánh mắt hướng về anh tràn đầy vẻ khinh thường như đang muốn nói: "Anh mau tháo chiếc mắt nạ xuống, trông hết sức giả tạo."
Trả lời Tần Nguyệt chỉ có nụ cười tươi trên khuôn mặt Tống Cận Trạch như đang ngầm nói: "Anh không buông được.".