Bắt Được Thỏ Con Rồi

Chương 95: - Chí Hướng Của Chúng Ta.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sinh nhật tôi qua rồi sinh nhật Quốc Bảo tới. Hai đứa tôi cùng nhau trải qua những ngày này trong không khí khẩn trương của kì thi kết thúc học kì I. Năm nay thi hết học kì đúng vào ngày Noel nên dù muốn hay không cũng phải gắng lao đầu vào mà học, điên cuồng học! Thật ra chỉ có mỗi tôi điên cuồng thôi, cậu ta vẫn cứ dửng dưng như thường, lắm khi cùng tôi lên thư viện mà mặt cứ ngây ra như phỗng, gọi mãi mới tỉnh. Trạng thái này của Quốc Bảo chúng tôi gọi là 'nhập tâm quá mức', và khốn đốn thay, cậu ta thường chỉ tiến vào trạng thái khi tôi ngồi học không quan tâm gì đến cậu ta cả!


Nhiều lúc tôi cảm thấy khó hiểu thực sự, mặt tôi có gì đẹp mà cậu ta ngắm hoài không chán vậy? Quốc Bảo rất dửng dưng, đáp lại bằng một câu tôi phải lắc đầu chịu thua: "Ngày nào cũng ăn cơm chắc vợ chán lắm nhỉ? Sao chán mà không nghỉ cơm đi?"


Ok cậu giỏi! Tôi đầu hàng, muốn nhìn cứ nhìn tự nhiên, dù sao tôi cũng không mất miếng thịt nào!


Vì đã thỏa thuận trước nên ngay khi ngày thi đầu tiên kết thúc Hải Đăng đã đem "năm phần" mà chúng tôi thỏa thuận ngày đó giao nộp. Nhận được số tiền học bổng sớm tôi hào hứng lắm, thế nên môn toán tôi quyết định không thèm nghĩ câu cuối cùng mệnh giá 0,5 điểm, đó, cố gắng tối đa nha Phương Anh! Qua A1 ân ái với Hải Đăng đi cưng! Qua luôn!
Đợt này bọn tôi công khai, nhưng nói thật có công khai kiểu gì cũng không rầm rộ bằng hai người này. Tỏ tình hoành tráng, gào thét anh yêu em các kiểu, nắm tay, cưỡng hôn chỗ đông người, ôm eo thể hiện chủ quyền.. các loại yêu cầu trẻ em dưới 18 chớ nhìn trộm đều được phô bày sạch sẽ. Đến mức giáo viên chủ nhiệm chúng tôi còn phải phối kết hợp với giáo viên chủ nhiệm A6 làm công tác tư tưởng, liên hệ về gia đình việc này mới bớt hẳn. Phương Anh có vẻ hốc hác hẳn so với trước kia, còn Hải Đăng thì phơi phới tinh thần, nghe vẻ sung sướng đắc ý lắm. Quỷ mới biết giữa hai người họ đã xảy ra những chuyện gì, Quốc Bảo mỗi lần nhắc tới chuyện này đều phẩy tay ý nói nhàm chán. Cậu ta không thèm dùng cách bạo lực như Hải Đăng để trói buộc trái tim người khác!


Kết quả thi cuối kì quả nhiên không khó đoán, với sự tiến bộ vượt bậc Phương Anh đã thành công vượt lên khỏi tôi và đứng số 1. Cô nàng chuyển sang A1, dưới sức ép của phụ huynh hai nhà, thầy tuy ghét nhất yêu sớm nhưng vẫn phải cắn răng cho hai người đó ngồi cùng nhau. Và tất cả những uất ức thầy phải chịu vô ý lại dồn hết cho tôi: ai bảo tôi thua một đứa nhãi A6 để làm gì kia chứ?
Nhưng mấy lần thầy phê bình tôi đều giả bộ thành khẩn, hứa sẽ không để chuyện yêu đương ảnh hưởng đến việc học tập bla bla các kiểu thầy mới yên lặng để cho tôi trở về.


Thi kết thúc kì I xong xuôi cũng là lúc chuẩn bị nghỉ tết. Đáng lẽ bình thường quãng thời gian này tôi phải nhàn hạ lắm, nhưng năm nay thì không. Việc ở quán, chuyện ở nhà, lại thêm học tăng cường để chuẩn bị ra tết thi học sinh giỏi nữa.. Tất cả mọi thứ cuốn tôi vào một guồng quay bận rộn cực kì. Vừa tầm tết này Quốc Bảo cũng không được ở nhà, nghe nói cậu ta được mời qua một triển lãm bên Anh. Rất nhiều họa sĩ có tên tuổi yêu thích tranh của cậu ta, nếu như không có gì thay đổi thì sau khi tốt nghiệp cấp III Quốc Bảo sẽ có một vé tếch thẳng qua bất kì trường Mỹ Thuật quốc tế nào mà cậu ta muốn.
Tương lai của Quốc Bảo vẫn luôn rộng mở, cậu ta chính là minh chứng rõ nét nhất của câu: không phải cứ học hành mới là con đường duy nhất dẫn đến thành công! Nhưng tôi thì không được như vậy, mỗi ngày tôi đều phải nỗ lực hết mình chinh chiến trên bàn học. Mỗi một đứa chúng tôi đều có những cố gắng riêng biệt không ai so bì tị nạnh được là ai vất vả hơn, ai áp lực hơn cả.


Một cái tết dài dằng dặc vì không có sự xuất hiện của Quốc Bảo. Ngày cậu ta đi, cậu ta đến nhà tôi chơi rồi giả bộ "để quên" điện thoại cảm ứng ở tít sâu dưới đáy cặp của tôi. Buổi tôi khi làm bài tập tôi nghe thấy tiếng động lạ mới phát hiện cậu ta cố ý làm vậy để có thể videocall được với nhau trong thời gian xa cách. Mẹ thấy vậy thì vui thay tôi, vì bà nói Quốc Bảo đi đến chính bà còn nhớ chứ nói gì đến đứa nhóc mới biết yêu đương như tôi.
Nhiều lúc tôi thấy mẹ khó hiểu dữ dội, sao mẹ lại ủng hộ tôi và Quốc Bảo chứ? Phụ huynh bình thường không phải cứ thấy con cái rục rịch yêu sớm là sẽ ra sức ngăn cản hay sao? Đằng này mẹ còn khuyến khích, mỗi lần cậu ta đến đếu chào đón, tạo không gian riêng.. các kiểu nữa chứ, kì quái!


Sau tết một thời gian dài Quốc Bảo cũng không trở lại trường. Theo đúng luật chỉ cần nghỉ quá 45 buổi sẽ buộc phải ở lại lớp, nhưng vì cậu ta mang mỹ danh đem vinh quang về cho trường nên được đặc cách, đi thoải mái. Nghe Quốc Bảo nói việc chuẩn bị triển lãm khá vất vả, lại thêm cậu ta tìm được một người thầy siêu cường, muốn học hỏi thêm kinh nghiệm nên ở lại.
Thầy càng giỏi đòi hỏi càng khắt khe, trong khóa học đó Quốc Bảo buộc phải "cai" điện thoại. Có nghĩa là chúng tôi không thể liên lạc trong suốt thời gian cậu ta học tập. Có lẽ thầy không muốn bí mật trong khóa học của mình bị tiết lộ, cũng có thể là do muốn học trò tập trung 100% vào việc thực hành.. Dù là kiểu gì cũng chỉ để tốt cho cậu ta nên tôi đồng ý.  Hơn nữa kì thi cuối kì II và học sinh giỏi cũng không còn xa nữa, nếu không cố gắng hết sức thì vĩnh viễn tôi cũng không bắt kịp cái bóng của cậu ta đâu!


"Hải Dương, em hiểu rồi chứ?" Thầy chủ nhiệm đẩy tờ giấy giới thiệu về phía tôi, trầm giọng "Nếu cứ giữ phong độ này, hoặc cố gắng hơn nữa thì việc giành hạng nhất thi quốc gia không phải khó. Nếu em vươn được tầm quốc tế thì mọi chuyện còn dễ dàng hơn, với học sinh gia cảnh như em, lựa chọn này vô cùng thích hợp!"


"Em cũng nghĩ em thích hợp với chuyện đó!" Tôi nhận lấy tờ giấy giới thiệu, chỉ cần cố gắng là tôi có thể cùng Quốc Bảo thêm mấy năm đại học. Nhưng cơ hội mong manh lắm, thiếu gì người thông minh tài giỏi hơn tôi trong khi những cơ hội hiếm có này lại quá ít ỏi.
"Nhưng.."


"Khi đã quyết định thì đừng nói đến từ nhưng!" Thầy chặn miệng tôi lại, cương quyết "Thành hay bại do chính bản thân em quyết định đến 80%, đừng tự giới hạn chính mình!"


"Em hiểu rồi!" Tôi gật đầu xiết chặt tờ giấy trong tay. Đúng vậy, chẳng có ai giới hạn được năng lực của bản thân ngoại trừ chính mình!
Tôi sẽ dùng toàn bộ sức lực để nắm lấy cơ hội này, không phụ công kì vọng của thầy!


"Tốt!" Thầy gật đầu "Thi học sinh giỏi cố thêm một chút! Với lại.. Em và Quốc Bảo tém tém chút đi!"


"..." Cậu ta đi bao lâu nay đã về đâu mà thầy nhắc nhở thừa vậy?


"Cả hai đều rất có tương lai, đừng để chuyện yêu đương làm ảnh hưởng!" Thầy thở dài "Có thể lúc này các em thấy lời tôi thừa thãi, giống hệt ông già hay giảng đạo nhưng sau này, khi đã trưởng thành các em sẽ hiểu cuộc đời rộng lớn không phải chỉ có mỗi tình yêu tồn tại!"


"Em biết!" Tôi gật đầu ra vẻ đã hiểu, xong sau lại không nhịn được ngứa miệng mà vặn thầy một câu "Nhưng cũng có những lúc tình yêu thúc đẩy con người phát triển.. Giống như bọn em bây giờ, cố gắng hoàn thiện mình vì đối phương!"


"Nếu em nghĩ được thế thì tốt!" Thầy gật đầu, ánh mắt đượm buồn "Sống vì lý tưởng, để sau này không hối hận vì những gì bản thân đã làm.."


"Em sẽ không hối hận."


Được ở cạnh Quốc Bảo là điều tuyệt vời nhất trong suốt quãng thời gian cấp III của tôi. Mặc kệ cho sau này tình yêu ấy ra sao thì tôi cũng vĩnh viễn không hối hận vì đã dành tình cảm cho cậu ta..